Thanh danh ‘Đáp án’ quá vang dội, rất nhiều lão tiền bối đều khẳng định, quyền thủ dưới 30 tuổi, căn bản không tồn tại bất kỳ người nào có thề đánh bại ‘Đáp án’.
Sở Trần đột nhiên xuất hiện, chấn động giới quyền anh ngầm, cũng đánh vào mặt không ít người.
Phòng 661 vào ban đêm.
Sau khi tỷ đấu chấm dứt, người xem cuộc chiến trước tiên rời khỏi phòng, đèn trên phòng cũng lần lượt tắt.
Ninh Tử Châu đẩy cửa phòng ra lao xuống một tầng, thần sắc kích động nhìn Ninh Tử Mặc, thanh âm run rẩy: “Anh, chúng ta về nhà đi.”
Ninh Tử Mặc trầm mặc một lát, ngẩng đầu nhìn Ninh Tử Châu: ‘Tiểu Châu, cho dù anh rời khỏi Vĩnh Dạ, anh cũng sẽ không trở vê.
“Tại sao?”
Ninh Tử Châu không có cách nào tiếp nhận: “Anh, nhiều năm trôi qua như vậy, ba và các chú trong nhà khẳng định cũng tha thứ cho anh, mọi người đều hy vọng anh trở về.”
Ninh Tử Mặc khoát tay, cắt ngang lời Ninh Tử Châu: “Hy vọng người đi qua anh cũng không nhiều lắm, hơn nữa… anh không tha thứ cho họ, anh sẽ không bao giờ tha thứ.”
Nhiệt độ phòng 661 dường như đều giảm xuống vài phần.
Sở Trần có thể cảm nhận rõ ràng hàn ý trên người Ninh Tử Mặc phóng thích ra.
Hắn ta không chọn tha thứ.
Sờ Trần trong lòng không khỏi càng thêm tò mò, năm đó cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, sẽ làm cho Ninh Tử Mặc thời gian gần 6 năm cũng không bước ra Vĩnh Dạ nửa bước.
Hốc mắt Ninh Tử Châu ướt át, thanh âm run rẩy: “Anh, chuyện đó ba tuy rằng không đồng ý, nhưng mà, ba tuyệt đối sẽ không làm gì sau lưng, em tin tưởng ông ấy nhất định sẽ không.”
Tiểu Châu.
Sờ Trần cắt ngang lời Ninh Tử Châu, nhìn thoáng qua Ninh Tử Mặc.
Nếu những lời này của Ninh Tử Châu hữu dụng, Vĩnh Dạ sẽ không có chiến thần ‘Vĩnh Dạ’ bất bại gần sáu năm.
Ánh mắt Ninh Tử Châu mang theo cầu cứu nhìn Sở Trần.
Hôm nay Sở Trần đánh bại Ninh Tử Mặc, Ninh Tử Châu theo bản năng cảm giác, lời nói của Sở Trần so với hắn hữu dụng.
“Chúng ta nói chuyện một chút?”
Sở Trần nói.
Ninh Tử Mặc dẫn theo Sở Trần đi tới một gian phòng của Vĩnh Dạ, đẩy cửa mà vào, phòng khách gần sáu mươi mét vuông, một
phòng một sảnh, phong cách trang trí giống như phong cách tổng thể của Vĩnh Dạ, nguy nga lộng lẫy.
‘Tùy ý ngồi đi.”
Ninh Tử Mặc nói, từ tủ lạnh lấy ra một chai nước giải khát ném cho Sở Trần: “Cháu không có thói quen pha trà.”
Sở Trần mờ ra uống một ngụm: “Chúc mừng cậu, bước vào Tiên Thiên cảnh giới.”
Ninh Tử Mặc sửng sốt một chút.
“Tiên Thiên là cái gì?”
Ninh Tử Mặc nhắm mắt cảm thụ khí tức trong cơ thể mình một chút, một lát sau, từ từ mở mắt ra: “Tiên Thiên, loại cảm giác này gọi là Tiên Thiên sao?”