Từ hôm qua đến giờ, ngắn ngủi hai mươi bốn giờ, một trận bão lớn đã xảy ra giữa Hoàng Gia và Tống Gia.
Cho đến nay, tình hìnhtạm thời của cơn bão này, Hoàng Gia,Hoàng Ngọc Hằng mất đi đôi chân, trong khi Tống Gia táng gia
bại sản, thậm chí nhà tan cửa nát.
Đây là một cái kết đối với Hoàng Dương coi như không tệ.
Hoàng Vũ sắc mặt u ám, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo hung ác, “Có tin tức nói rằng Tống Gia đã bắt đầu trốn khỏi Thiền Thành,
Sờ Trần, tuyệt không thể bỏ qua.”
“Chú hai,chú yên tâm, chỉ cần chúng ta phá hủy được Tống Gia, sau khi chúng ta ổn định lại, chỉ cần trả một cái giá.muốnSỞ Trần biến mất, không khó.”
Hoàng Dương nói, “Sở Trầncũng không phải kẻ vô địch thiên hạ,chỉ cần trả ra cái giá đủ lớn, sẽ có người có thể giải quyết hắn, về phần vết thương ở chân của Ngọc Hằng… Tôi tin tưởng rằng Ngọc Hằng hẳn là một người có thiên tướng, ắn được trời bảo hộ.”
Hoàng Vũ gật đầu.
Lúc này, có người từ bên ngoài bước nhanh vào.
Hoàng Ngọc Trân cầm điện thoại di động kêu lên: “Cả nhà Tống Gia đã đến khách sạn Hoa Đằng,
bọn họ chắc hẳn định dùng một bữa no nê lần cuối, rồi từ từ lên đường sao?”
Hoàng Dương và Hoàng Vũ đồng thời nhíu mày.
Cả thành phố đang tập trung vào con đường chạy trốn của Tống Gia.
Tuy nhiên, lộ tuyến này, có điểm kỳ nạ.
“Bữa ăn cuối cùng?”
Hoàng Ngọc Trân bình luận trên bài đăng trực tiếp của Hổ Tử.
Khách sạn Hoa Đẳng.
Khoảnh khắc Tống Thu bước xuống xe, cậu cảm thấy mình sắp chết ngạt.
Không hiểu vì sao, trong lòng cậu lại có một sự căng thẳng đến nghẹt thở không thể giải thích được.
Lòng bàn tay đã đổ mồ hôi.
Khóe mắt liếc nhìn Sờ Trần, Tống Thu càng thêm khâm phục, vẫn là anh rể bình tĩnh.
Tống Thu nhận thấy ngay cả cha
mình khóe miệng cũng có chút run rẩy.
Khoảnh khắc bước chân lên gạch lát nền của khách sạn Hoa Đằng, Tống Thiên Dương cũng trở nên căng thẳng.
Ông lo lắng rằng đây như là một giấc mơ.
Ông đang lo lắng Sờ Trần bị những gia tộc này lừa gạt, bọn họ không có khả năng hợp tác với Tống Gia.
Có thể bọn họ đang hợp tác với Hoàng Gia, trêu ghẹo Tống Gia,
cuối cùng một chân đá Tống Gia xuống vực sâu.
Quản lý tại tiền sảnh của khách sạn Hoa Đẳng đã nhận ra chiếc xe đang đậu ở cửa, nhướng mày một chút.
Trên điện thoại di động của mình, hắn ta cũng đang đọc một bài đăng về việc Tống Gia chạy trốn khỏi Thiền Thành.
Tống Gia sắp phá sản.
Trước khi rời khỏi thành phố Thiền Thành, chẳng lẽ còn muốn dừng lại ăn một bữa cơm chùa?