Điện thoại của Sở Trần rung lên một chút, cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua.
“La gia khiêu chiến, xem ra, bọn họ đúng là có chuẩn bị.”
Khóe miệng Sở Trần khẻ nhếch lên.
Cẩm kỳ thi họa. mỗi bèn so một trận.
Đối phương tựa hồ còn sợ anh không dám ứng chiến, chuẩn bị không ít lợi thế.
“La gia lấy ra một bức tranh cổ tuyệt bản của bậc thầy danh thủ quốc gia 200 năm trước, giá trị thị trường gần 10 triệu.” Sở Trần mỉm cười: “Dụ dổ lởn như vậy. tôi không đáp ứng còn không được.”
Tống Nhan cầm điện thoại của sỏ’ Trần nhìn thoáng qua: “Thứ bọn họ lấy ra tích lũy, giá trị đại khái gần 100 triệu, chỉ vl để cho anh đáp ứng trận khiêu chiến này. Tuy nhiên, điều này củng cho thấy bọn họ nắm chắc giành chiến thắng.”
“Trần ca, có nắm chắc không?” Hạ Bắc cũng theo bản năng lo lắng.
‘Toàn lực ứng phó.” Sờ Trần thần sắc thản nhiên, trong khiêu chiến của đối phương, trọng điếm còn chưa chỉ rõ đổi thủ của Sở Trần cụ thể là ai, nói vậy lai lịch không nhỏ, muốn cho Sờ Trần một kích trí mạng.
Nhưng mà. Sở Trần vẩn là câu nói kia, anh không nghĩ tới muổn cự tuyệt.
Đổi phương giận cá chém thót trả thù, củng đang chọc giận Sỏ’ Trần.
Điện thoại của Sờ Trần vang lên.
Tống Thu gọi điện thoại.
“Anh rể, sao anh lại vượt giới gây chuyện?” Tống Thu vừa mờ miệng chính là dáng vẻ bát quái, lải nhải không ngớt: “Trên mạng đều đã truyền ra, các nhà Dương Thảnh do Bạch gia dẫn đẩu, muốn cùng anh đấu một trận cẩm kỳ thi họa, trời a, bọn họ chẳng lẽ không biết anh rề là một vỏ giả sao? Thư pháp thi anh rể tất nhiên là tốt, nhưng làm thế nào có thể so với chuyên nghiệp …”
Tút tút tút!
Sỏ’ Trần vội vàng cúp điện thoại.
Tống Thu gọi điện thoại, cũng có nghĩa là, chuyện này đã hoàn toàn lên men!
Bạch gia dẫn đầu các nhà Dương Thành, ở trên kênh của mình lan truyền tin tức này.
Ba ngày sau, quảng trưởng phổ cổ, dựng lôi dài, so đấu cầm kỳ thi họa.
“Đây là một bửa tiệc để thúc đầy vãn hóa quốc gia của Trung Quốc.”
“Cầm kỳ thi họa cùng giống như múa sư, đều là tinh hoa
Trung Quốc mà chúng ta nên truyền thừa. Sờ Trần thân là Sư Vương đời mới. dám làm gương tốt. cùng Bạch gia và đại diện thế gia truyền thừa cầm kỳ thi họa Dương Thành tiến hành một trận giao lưu. thực sự là khó có được.”
“Không nói nhiều, điều quan trọng nói ba lần, mong đợi, mong đợi, mong đợi.”
Đề tài va chạm giữa võ thuật cổ và Nam Mỹ vừa mởi chấm dứt, Sờ Trần lại một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt tiêu điém của mọi người.
Sỏ’ Trần lại lên hot search.
Cư dân mạng ‘Nhất Diệp Tri Thu’ đảng bài…
[Mong chờ màn biểu diễn vượt giới của quyền sư Sở Trần.]
Nhất thời dẩn tới không ít tiếng cười.
“Ha ha ha! Nói quá chuần xác, quyền vương vượt giởi a.”
“Vũ phu nghịch tập, chờ mong biểu hiện của Sờ Trần.”
“Tôi hoài nghi đày là Sở Trần đả đại diện cho mấy nhà cầm ki thi họa ở Dương Thảnh, đây là một quảng cáo.”
Tất nhiên, không thể tránh khỏi sự xuất hiện của âm thanh bất hòa.
Cỏ cư dân mạng tự xưng là ‘Chân Tương Đế’ nói: “Nối cho mọi người một chân tướng, thực tế, là bời vì Sờ Trần đánh bại Bạch Mộ cùng La Vân Dương, cho nên, dối phương trả thù Sỏ’ Trần, mới có một trận giao lưu này, mọi người thật sự cho rằng chỉ là thuần túy giao lưu sao? Đây là một vụ va chạm trải rộng mùi thuốc súng.”
Bên dưới bài viết trả lời rỏ ràng: Chủ sờ hửu SB.
Bên trong một biệt thự nào đó, Lê Nhạc Kinh suýt nửa một ngụm máu tươi phun ra, ngực kịch liệt phập phồng, tức giận.
Phi!
Ngu ngổc!
Dốt nát!
Lê Nhạc Kinh một quyền đập vào máy tính.
Dương Thành, một nhà hàng cao cấp.
Bạch Mộ và La Vân Dương là đổi thủ cạnh tranh, hai người
đều muốn theo đuổi Liễu Mạn Mạn, nhưng hiện tại, bọn họ lại là chiến hữu, bởi vl có kẻ địch chung.
“Chỉ mất nửa ngày, chúng ta đã đạt được kết quả mong muốn.” La Vân Dương cười nâng chén: “Thủ đoạn của Mộ thiếu, tôi phục.”
Bạch Mộ mìm cười, thần sắc ưu nhã lạnh nhạt, nâng chén chạm vào: “Chì là khẽ động ngưu đao mà thỏi, dù sao, thực lực mấy nhà chúng ta liên hựp lại, đổi mặt vởi bẩt kỳ thể lực gia tộc nào ở Dương Thành, đều dám đấu lực tay, chỉ là một Sở Trần, lại tính là cái gỉ, bất ké là dư luận bức bách hay là bị phần thường dụ dỗ cũng tốt, tóm lại. hẳn đả đáp ứng.”
“La gia khiêu chiến, xem ra, bọn họ đúng là có chuẩn bị.”
Khóe miệng Sở Trần khẻ nhếch lên.
Cẩm kỳ thi họa. mỗi bèn so một trận.
Đối phương tựa hồ còn sợ anh không dám ứng chiến, chuẩn bị không ít lợi thế.
“La gia lấy ra một bức tranh cổ tuyệt bản của bậc thầy danh thủ quốc gia 200 năm trước, giá trị thị trường gần 10 triệu.” Sở Trần mỉm cười: “Dụ dổ lởn như vậy. tôi không đáp ứng còn không được.”
Tống Nhan cầm điện thoại của sỏ’ Trần nhìn thoáng qua: “Thứ bọn họ lấy ra tích lũy, giá trị đại khái gần 100 triệu, chỉ vl để cho anh đáp ứng trận khiêu chiến này. Tuy nhiên, điều này củng cho thấy bọn họ nắm chắc giành chiến thắng.”
“Trần ca, có nắm chắc không?” Hạ Bắc cũng theo bản năng lo lắng.
‘Toàn lực ứng phó.” Sờ Trần thần sắc thản nhiên, trong khiêu chiến của đối phương, trọng điếm còn chưa chỉ rõ đổi thủ của Sở Trần cụ thể là ai, nói vậy lai lịch không nhỏ, muốn cho Sờ Trần một kích trí mạng.
Nhưng mà. Sở Trần vẩn là câu nói kia, anh không nghĩ tới muổn cự tuyệt.
Đổi phương giận cá chém thót trả thù, củng đang chọc giận Sỏ’ Trần.
Điện thoại của Sờ Trần vang lên.
Tống Thu gọi điện thoại.
“Anh rể, sao anh lại vượt giới gây chuyện?” Tống Thu vừa mờ miệng chính là dáng vẻ bát quái, lải nhải không ngớt: “Trên mạng đều đã truyền ra, các nhà Dương Thảnh do Bạch gia dẫn đẩu, muốn cùng anh đấu một trận cẩm kỳ thi họa, trời a, bọn họ chẳng lẽ không biết anh rề là một vỏ giả sao? Thư pháp thi anh rể tất nhiên là tốt, nhưng làm thế nào có thể so với chuyên nghiệp …”
Tút tút tút!
Sỏ’ Trần vội vàng cúp điện thoại.
Tống Thu gọi điện thoại, cũng có nghĩa là, chuyện này đã hoàn toàn lên men!
Bạch gia dẫn đầu các nhà Dương Thành, ở trên kênh của mình lan truyền tin tức này.
Ba ngày sau, quảng trưởng phổ cổ, dựng lôi dài, so đấu cầm kỳ thi họa.
“Đây là một bửa tiệc để thúc đầy vãn hóa quốc gia của Trung Quốc.”
“Cầm kỳ thi họa cùng giống như múa sư, đều là tinh hoa
Trung Quốc mà chúng ta nên truyền thừa. Sờ Trần thân là Sư Vương đời mới. dám làm gương tốt. cùng Bạch gia và đại diện thế gia truyền thừa cầm kỳ thi họa Dương Thành tiến hành một trận giao lưu. thực sự là khó có được.”
“Không nói nhiều, điều quan trọng nói ba lần, mong đợi, mong đợi, mong đợi.”
Đề tài va chạm giữa võ thuật cổ và Nam Mỹ vừa mởi chấm dứt, Sờ Trần lại một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt tiêu điém của mọi người.
Sỏ’ Trần lại lên hot search.
Cư dân mạng ‘Nhất Diệp Tri Thu’ đảng bài…
[Mong chờ màn biểu diễn vượt giới của quyền sư Sở Trần.]
Nhất thời dẩn tới không ít tiếng cười.
“Ha ha ha! Nói quá chuần xác, quyền vương vượt giởi a.”
“Vũ phu nghịch tập, chờ mong biểu hiện của Sờ Trần.”
“Tôi hoài nghi đày là Sở Trần đả đại diện cho mấy nhà cầm ki thi họa ở Dương Thảnh, đây là một quảng cáo.”
Tất nhiên, không thể tránh khỏi sự xuất hiện của âm thanh bất hòa.
Cỏ cư dân mạng tự xưng là ‘Chân Tương Đế’ nói: “Nối cho mọi người một chân tướng, thực tế, là bời vì Sờ Trần đánh bại Bạch Mộ cùng La Vân Dương, cho nên, dối phương trả thù Sỏ’ Trần, mới có một trận giao lưu này, mọi người thật sự cho rằng chỉ là thuần túy giao lưu sao? Đây là một vụ va chạm trải rộng mùi thuốc súng.”
Bên dưới bài viết trả lời rỏ ràng: Chủ sờ hửu SB.
Bên trong một biệt thự nào đó, Lê Nhạc Kinh suýt nửa một ngụm máu tươi phun ra, ngực kịch liệt phập phồng, tức giận.
Phi!
Ngu ngổc!
Dốt nát!
Lê Nhạc Kinh một quyền đập vào máy tính.
Dương Thành, một nhà hàng cao cấp.
Bạch Mộ và La Vân Dương là đổi thủ cạnh tranh, hai người
đều muốn theo đuổi Liễu Mạn Mạn, nhưng hiện tại, bọn họ lại là chiến hữu, bởi vl có kẻ địch chung.
“Chỉ mất nửa ngày, chúng ta đã đạt được kết quả mong muốn.” La Vân Dương cười nâng chén: “Thủ đoạn của Mộ thiếu, tôi phục.”
Bạch Mộ mìm cười, thần sắc ưu nhã lạnh nhạt, nâng chén chạm vào: “Chì là khẽ động ngưu đao mà thỏi, dù sao, thực lực mấy nhà chúng ta liên hựp lại, đổi mặt vởi bẩt kỳ thể lực gia tộc nào ở Dương Thành, đều dám đấu lực tay, chỉ là một Sở Trần, lại tính là cái gỉ, bất ké là dư luận bức bách hay là bị phần thường dụ dỗ cũng tốt, tóm lại. hẳn đả đáp ứng.”