Mục lục
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc - Sở Trần (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Lãng chưa bao giờ cảm thấy mình sẽ nhẹ nhõm hơn được, hít sâu một hơi, cô để điện thoại sang một bên, nhắm mắt lại để ngủ.

Bỗng điện thoại di động củaSỞ Trần đột nhiên vang lên. “Anh rể, hôm nay em phái người đi tìm cả

một ngày, nhưng không tìm được người anh cần tìm, ngày mai bọn em sẽ tiếp tục đi tìm.”

Tống Thu báo cáo tình huống cho Sờ Trần, “Đủng rồi, anh rể, anh sao vẫn còn chưa về.”

“Vất vả.”

Sờ Trần hàm hồ cho qua chuyện, “Ta có việc, có chút xa nhà, đêm nay ta sẽ không trở về.”

Tống Thu cúp máy mà không hỏi thêm.

Sau một ngày làm việc mệt mỏi, Tống Thu nằm trên giường nghịch điện thoại di động, bỗng thấy hứng thú, mở ra ‘Người lân cận’.

Gần như cùng lúc đó, Sở Trần đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, liền

mờ “Người lân cận”, “Nói không chừng hôm nay có người ở gần đó đâ nhìn thấy Dương Tiểu Cẩn.”

Tống Thu và Sở Trần đồng thời nhìn thấy một cái tên quen thuộc.

Tống Thu ở lại vài giây, sau đó cẩn thận gửi tin nhắn cho Sờ Trần,”?”

Một lúc sau, thấy Sở Trầnvẫn không trả lời tin nhắn, Tống Thu không kìm được mà hô một tiếng: “Anh rể!

dấu chấm than đỏ

”Mặt Tống Quyên tối sầm lại.

Cậu ta đã bị chặn!

“Anh rể ở gần đây, vì cái gì không về nhà?”

Tống Thu nhảy dựng lên, trong đầu nghĩ đến một khả năng… “Xong xong, có phải hay không sẽ dẫn đến biến động trong nhà không?”

Tống Thu cảm thấy khó xử, điều cậu đang nghĩ đến bây giờ là trong tương lai, chị ba và anh rể sẽ cỏ một đứa con, nếu hai người ly hôn thì đứa trẻ sẽ là mang họ của ai… Không có ngoài ý muốn, Sờ Trần không tìm thây bất cứ manh mối nào khi tìm người lân cận, vì vậy hắn chỉ cỏ thể đặt điện thoại di dộng của minh xuống và nhắm mắt.

Khu dân cư cách căn nhà chưa đầy chục cây số.

Vu Tân đang ngồi trên ghế sofa, một người thanh niên trẻ tuổi đang báo cáo tình báo cho ông ta.

“Tiêu Lãng và Sở Trần đã ở lại ngôi nhà đó tối nay, có điều, nơi đó trừ tòa thôi miên huyễn trận thì không còn bất cứ manh mối nào.”

“Một cái thôi miên huyễn trận không thể đại diện cho Vu Thần Mon”

Vu Tân nói, “Thông báo cho tất cả mọi người, không được tiếp cận căn nhà đó nữa.”

Khóe miệng Vu Tânkhẽ giật, hắn vội vàng đến Thiền Thành, chính là để di chuyển ký chủ Huyễn Thần Cổ, nhưng lại không nghĩ tới, ký chủ này vậy mà có quan hệ với Sở Trần.

Vu Tân biết thực lực của Sở Trần, tự nhiên không dám chù động trêu chọc hắn.

“Vì Sở Trần đang tìm ký chủ của Huyễn Thần cổ nên lảm việc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều a.”

Vu Tântrong lòng đã có sẵn một kế hoạch, “Chờ Vu Thanh trưởng lão đến, hãy dùng ký chủ của Huyễn Thần cổ lảm mồi nhử, đẻ Sở Trần tự chui vào rọ.”

Khuôn mặt của Vu Tân hiện lên một nụ cười.

“Thật sự là trời cũng giúp ta.”

Một đêm trôi qua, không có sóng gió.

Sớ Trần mở cửa phòng bước xuống tầng một, Tiêu Lãng đã ngồi trên sô pha tầng một với vẻ mặt mệt mỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK