Mục lục
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc - Sở Trần (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôỉ biết rồi, cảm ơn.” Sở Trần cũng có ấn tượng với cô gái Tôn Tiều Nguyệt này.

Ánh mắt Sở Trần nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt càng lúc càng lạnh như báng.

“Động dao lên vết sẹo của một cô gái, các người thực sự là thủ đoạn giỏi.”

Châu Giang, thuyền lớn, gió thổi qua.

“Kịch hay bắt đầu.” Ninh Quân Hà mầy ngày nay trong lòng vẫn luồn nghẹn một cỗ tức giận, lúc này



rốt cục thở phào một hơi: “Anh, anh tlm mấy quân cờ nhỏ kia thật đúng là không tệ, dĩ nhiên trong một đêm tạo ra thế lớn như vậy, lặp tức bộc phát ra, hiện tại Ninh Tử Mặc chỉ sợ lòng muốn chết đều có a.”

Ninh Quân Tiếu khuôn mặt trắng nõn, chơi đùa với một món đồ cồ trong tay, đồng thời nói: “Vết thu’O’ng trên mặt Dương Tiểu Cẩn, là sự thật không thể xóa nhòa, Ninh Tử Mặc hiện tại chỉ có hai lựa chọn, thứ nhất là vứt bỏ quan hệ với Dương Tiểu cẩn, trở lại Ninh gia, nếu không, Ninh gia tuyệt đói không cho phép hắn tiếp tục bại hoại thanh danh như vậy, lấy hiểu biết của ta đối với Ninh Tử Mặc, loại si tình này không khả năng lựa chọn rời khỏi Dương Tiểu cẩn, như vậy, hắn chỉ có thể thừa nhận cuồng phong bảo táp kế tiếp, thậm chí,

chính thức bị trục xuất khỏi Ninh gìa.”

“Anh hai anh nói đúng, đối phó Ninh Tử Mặc, chủ yếu bắt được nhược điém của hắn, thật đúng là dễ như trở bàn tay.” Ninh Quân Hà cười cười: “Mấy quân cờ nhỏ kia còn mượn cơ hội này, chĩa mũi nhọn chỉ về phía Sở Trần, trên mặt Dương Tiểu cần bị thương, là bỏ’i vì dùng thuốc Bắc Trần, ha ha ha, cách nóỉ này thật sự tuyệt rồi, lần nảy, thuốc cùa Bắc Trần, ai còn dám dùng? Trận chiến này của Sở Trần cũng thất bại khồng thể nghi ngờ a.”

“Đây chỉ mới bắt đầu.” Ninh Quân cười nói: “Nếu có thể nhất cử buộc Dương Tiểu cẩn chết, làm Ninh Tử Mặc hoàn toàn điên cuồng, đó mới là điều ta chờ mong nhất.”

Ninh Quân Hả ném một cái chén ném vào trong nước, bọt nước bắn tung tóe, lầm bẩm nói: “Xem ra, cần thêm một chút sức mạnh.”



“Đừng quên theo dõi hành tung của gia đình Lý Chấn mọi lúc.” Ninh Quân Tiếu trầm giọng nói: “Tuy rằng mỗi lần ngươi thấy Lý Chấn đều mang theo mặt nạ Thanh Lang, hẳn cũng không biết thân phận thặt sự của ngươi, thế nhưng, Lý Chấn là một người tham dự nghiên cứu Thi cổ lâu nhất, sự tồn tại của hắn, từ đầu đến cuối là một tai họa ngầm.”

‘Địa điểm Sở Trần giải cổ cho Lý Chấn là ở Thuận Thành, người nhà Lý Chấn rất có khả nảng còn ờ Thuận Thành, em đả phải người đi tìm.” Ninh Quân Hà đẳn đp một hồi, đột nhiên hạ thấp thanh âm: “Anh hai, hiện tại không có Lý Chấn xác nhận

hàng, lô hàng tiếp theo cùa chúng ta rất nhanh sẽ tới, nghiên cứu Thi Cổ cũng đã đến một bước quan trọng…”

“Để đảm bảo không sơ hở, ngươi tự mình đi nhận hàng, tất cá mọi chuyện ta đều an bài xong, đến lúc đó, ngươi nghe ta làm là được.” Ninh Quân Tiếu nhìn Ninh Quân Hà: “Nhớ kỹ mấy ngày nay nhất định phải che dấu hành tung của mình, trí nhớ của Dương Tiểu Cẩn khôi phục, nhất định sẽ nói cho Sở Trằn, người thương tổn cô ta năm đó có Ninh Cốc Nham, với tâm trí của Ninh Tử Mặc, nhất định sẽ hoài nghi chúng ta sau lưng thao túng, chỉ là hắn cũng không có chứng cớ, cho nên ta mới muốn ngươi ngụy trang giả dối một mực ở nhà, không có người theo dõi ngươi tốt nhất, nếu có ngươi cũng có thêm một tầng phòng hộ, nhớ kỹ, vạn sự cẩn thận. ”


Ninh Quân Hà nghiêm túc gật đầu.


Điện thoại di động cùa Ninh Quân Hà chấn động một chút, cầm lấy nhin một cái, lông mày lúc này nhíu lại.


“Cảnh sát đã đến quảng trường Vạn Đại, bắt giữ một số người vì lý do gây rối trật tự công cộng và sơ tán đám đông.” Ninh Quân Hà trầm mặt: “Xem ra, chúng ta ngược lại đánh giá thấp năng lượng của Tống gia ở Thiền Thành, bọn họ có thể lật đổ Hoảng gia không phải hoàn toàn dựa vào Ninh Tử Châu.”


“Không sao cả.” Ninh Quân cười nói: “Càng như vậy, càng khiến cho công chủng hiếu kỳ, sự tình đã bắt đầu lên men, bất luận kẻ nảo cũng không ấn xuống được.”


Khách sạn Hoàng Đình.


Am một tiếng, Diệp Thiếu Hoàng


đặt điện thoại lẻn mật bàn: “Bộ Thiệu, không phải anh nói, cảnh sát ít nhất nửa tiếng mới có thể đến quảng trường Vạn Đại sao? Tại sao còn chưa được một tát, cảnh sát đâ phong tỏa Vaj Đại, còn sơ tán đảm người, điều này sẽ làm cho hiệu quả kế hoạch cùa chúng ta giảm đi rất nhiều.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK