Mục lục
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc - Sở Trần (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ý tứ của mình đã biểu đạt rất rõ, thế nhưng, tên gia hỏa đến từ Dương Thành trước mắt này cư nhiên không nể mặt.

“Đào Đào, em cũng không thể để chị Dung tự mình tới mời em chứ.” Dương Bính Hỉ trầm giọng mở miệng.

“Anh có phiền không?:SỞ Trần nhịn không được gõ mâm một cái: “Cô Đào không phải đã nói rất rõ ràng sao?”

“Anh có biết đang nói chuyện với ai không?” Người thanh niên bên cạnh Dương Bính Hỉ nhất thời nổi giận, đi tới muốn nắm cổ áo Sở Trần.

Bịch!

Sở Trần duỗi chân nhanh hơn, một cước đá bay người thanh niên ngã xuống đất.

“Thật khó chịu.”SỞ Trần đứng lên, ánh mắt sắc bén, nhìn chằm chằm Dương Bính Hỉ: “Đi ra ngoài.”

Đồng tử Dương Bính Hỉ đột nhiên co rụt lại, nhìn thoáng qua người thanh niên đang cuộn mình trên mặt đất, hung hăng nhìn chằm chằm sở Trần: “Tiểu tử, lá gan của anh không nhỏ a, lại dám ở chỗ này đánh người?”

Sở Trần tầm mắt lạnh lùng: “Anh có muốn cũng thử không?”

Dương Bính Hỉ theo bản năng lui về phía sau một bước.



Thân thể hắn đã sớm bị tửu sắc móc sạch, nếu thật sự đánh nhau, hắn ngay cả người thanh niên ngã xuống đất kia cũng đánh không lại.

Nhưng, trong mắt Dương Bính Hỉ, đám người đẳng cấp thấp mới có thể đánh nhau.

“Anh chờ đó.” Lúc người thanh niên cố nén đau đớn ở bụng đứng lên, Dương Bính Hỉ hung hăng ném xuống một câu tàn nhẫn, xoay người rời khỏi phòng riêng.

Sở Trần liếc mắt nhìn Giang Ánh Đào một cái, thở dài một tiếng: “Hồng nhan họa thủy a.”

Giang Ánh Đào lườm anh một cái: “Dương gia ở kinh thành nhiều lắm cũng xem như là gia tộc hạng hai, trêu chọc anh cũng là hắn

xui xẻo, tôi làm sao gây họa cho anh.”

Sở Trần cười ha ha một tiếng, tựa hồ trực tiếp bỏ qua chuyện này: “Tiếp tục ăn cơm, cũng không thể để cho mấy con ruồi phá hỏng tâm tình bữa cơm này.”

Giang Ánh Đào gắp một miếng thức ăn, thuận miệng nói: “Kỳ thật, tôi sinh ra ở kinh thành, từ nhỏ đến lớn ở tứ hợp viện, trước khi rời khỏi kinh thành, tôi có đôi khi cùng chị Dung trong miệng Dương Bính Hỉ chơi đùa,

nhắc tới, tôi còn thật sự quên hôm nay là sinh nhật chị Dung.”

Giang Ánh Đào buông tay: “Tôi cũng đã 5 năm chưa từng gặp chị Dung.”

Tình cảm cũng không phải là loại quá sâu đậm.

Hai người cũng không tiếp tục nói gì về đề tài này.

Không đến năm phút đồng hồ, lại là một trận thanh âm bước chân truyền đến.

Sở Trần nhìn thoáng qua cửa…



“Xem ra, cô và chị Dung tỷ kia, lập tức sẽ

sớm xa cách.”

Lời nói của Sở Trần vừa dứt, cửa lớn trong phòng lại một lần nữa bị đẩy ra, người đầu tiên xông vào không bất ngờ lắm chính là Dương Bính Hỷ.

Lúc này có chừng bảy tám người tới.

Trong đó có một người phụ nữ, trang điểm đậm, mùi nước hoa hồng, môi hồng diễm, khiến người ta có một loại hương vị quen thuộc, ánh mắt của cô trước tiên liền rơi vào trên người Giang Ánh Đào, khuôn mặt mỉm cười đi lên: “Đào Đào, đã lâu không gặp.”

Người phụ nữ nói chuyện đồng thời, nhiệt tình nắm lấy cánh tay Giang Ánh Đào.

Giang Ánh Đào cũng đứng lên: “Chị Dung, chúc mừng sinh nhật.”

Khuôn mặt Tiêu Dung mỉm cười, nắm lấy hai tay Giang Ánh Đào, mở miệng nói: “Nghe Hỉ Tử nói vừa rồi ở chỗ này náo loạn không vui, không nên để ở trong lòng. Đúng rồi, đây là bạn em à?” Tiêu Dung chủ động đưa tay về phía Sở Trần: “Tôi là Tiêu Dung, là chị của Đào Đào.”

Sở Trần cũng nể mặt, gật đầu nói: “Chị Dung xin chào.”

Dương Bính Hỉ thần sắc âm trầm nhìn chằm

chằm Sở Trần, bên cạnh hắn chính là người thanh niên vừa mới bị Sở Trần một cước đá xuống đất.

“Tất cả mọi người đều là người một nhà, càng không cần phải so đo quá nhiều.” Tiêu Dung mỉm cười: “Đào Đào, bảo bạn em xin lỗi Hỉ Tử cùng Hà Huy, chuyện này liền qua, chúng ta cùng nhau đi qua ăn cơm.”

Khuôn mặt Tiêu Dung mang theo nụ cười, thoạt nghe khiến người ta có một loại cảm giác như gió xuân, nhưng trong lời nói lại toát ra ý không thể nghi ngờ.

Từ khi cô bước vào phòng, cô đã tự coi mình là chị cả.

Giang Ánh Đào nội tâm bất đắc dĩ thở dài, từ thời khắc Tiêu Dung vào phòng, cô liền biết

sự tình sẽ không đơn giản như vậy.

Tiêu Dung nhất định sẽ vì chuyện vừa rồi đòi giải thích, nhưng sở Trần… làm sao tên này có thể xin lỗi?

“Chị Dung, bỏ đi.” Giang Ánh Đào kéo cánh tay Tiêu Dung một chút.

Khuôn mặt Dương Bính Hỉ càng thêm âm trầm, trực tiếp mở miệng: “Chị Dung đáp ứng chỉ cần anh ta nói lời xin lỗi, đã là rất để ý tới anh ta, hơn nữa, tôi nói rõ mất lòng trước được lòng sau, nếu như lời xin lỗi của anh ta không đủ thành khẩn mà nói… Tôi không chấp nhận.”

“Tôi cũng vậy.” Người thanh niên Hà Huy nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm sỏ’ Trần.

Khuôn mặt Tiêu Dung vẫn mỉm cười nhìn Sở Trần: “Bọn họ chỉ cần một câu xin lỗi của cậu mà thôi.”

Yêu cầu đơn giản như vậy, Tiêu Dung không nghĩ ra Sở Trần còn có lý do cự tuyệt gì.

Cho dù anh ở Dương Thành có lẽ là nhân vật trẻ tuổi có mặt mũi, thế nhưng, nơi này là kinh thành, không thể để anh làm càn.

Sở Trần nhìn về phía Giang Ánh Đào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK