Mục lục
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc - Sở Trần (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Nhan bỗng nhiên nói: “Trong lòng em có chút lo lắng.”

“Anh cỏ thể đoán được nỗi lo lắng của anh.” Sở Trần nhìn Tống Nhan: “Em đang lo lắng, rượu Hồng Thần để lại, không chỉ có một ít này?”

Tống Nhan gật đầu: “Còn có, mười vạn đại sơn, truyền thuyết giống như Hồng Thần còn có rất nhiều, có thề hay không còn có thử gì khác xuất hiện, cũng sẽ khiến động vật biến dị.”

Sờ Trần nhìn ra xa núi.

Mười vạn đại sơn, bên trong cất giấu những thứ không biết là quá nhiều.

“Anh có một ý tưởng.”SỞ Trần trầm giọng nói: “Những thứ không biết chúng ta không có cách nào dự đoán, nhưng chúng ta có thề có phòng bị, anh muốn nghiên cứu chế tạo ra một loại thuốc giải, ngộ nhỡ lại xuất hiện tai họa kiến độc biến dị, thuộc giải có thề làm cho người bị thương bảo vệ tính mạng, đây sẽ là sản phẩm tiếp theo của Dược phẩm Bắc Trần sau Tống Nhan Cao, nếu không thì gọi là thuốc giải độc Tống Nhan đi.”

Tống Nhan liếc mắt nhìn anh một cái.

Thuốc giải độc này, cuối cùng vẫn là lấy phương thức đơn giản nhất ngắn gọn đặt tên… thuốc giải độc Bắc Trần.

Còn chưa bắt đầu nghiên cứu chế tạo đã nghĩ ra tên, đây cũng là thành lập trên sự cường đại tự tin cùa Sở Trần.

Sở Trần cũng lập tức hành động, sau khi Tống Nhan trỏ’ về phòng nghỉ ngơi, Sở Trần một đầu đâm vào sâu trong núi.

Đến gần bình minh, Sở Trần mới trở về thôn Hồng Miếu.

Hai tay trống rỗng, nhưng cũng không có nghĩa là không có thu hoạch, chì là đồ đều đã bị Sở Trần bỏ vào trong Tàng Thiên Bối, không gian Tàng Thiên Bối tuy rằng không tính là lớn, nhưng Sở Trần quả thật cảm nhận được nỏ mang đến chỗ thuận tiện, cũng giống như hơn mười vò rượu kia, nếu như không có Tàng Thiên Bối chứa, Sở Trần thật đúng là không biết phải xử trí như thế nào mới yên tâm.

“Linh khí tô phục, dược liệu trên núi trong lúc nhất thời so với ngày thường nhiều hơn rất nhiều a.”

Đối với việc chế tạo thuốc giải độc Bắc Trần, trong lòng sỏ’ Trần đã có hình thức ban đầu, sau khi trở về, lại viết phương pháp ra, giao cho đội ngũ Dược phẩm Bắc Trần phụ trách.

Sở Trần hiện tại, cũng không có thời gian rảnh rỗi đ dấn thân vào quá trình chế tạo thuốc giải độc.

Anh thời khắc cũng đang lo lắng về sự kiện chim lạ Án Quốc, hôm nay vừa mới nhận được tin tức, sự kiện chim lạ đã khiến hơn ngàn người Án quốc thương vong.

Thôn Hồng Miếu vào buổi sáng tràn ngập sức sống.

Một ngày mới bắt đầu từ buổi sáng sớm.

Sờ Trần không lười biếng, sau khi trờ về tắm rửa, lèn vào phòng Tống Nhan luyện công.

???

???

Mặt trời lên cao.

Sở Trần trước khi luyện công, uống một chén rượu, lúc này cảm giác nguyên thần cùng nội lực đồng thời có táng lên trên phạm vi lớn.

Sở Trần có loại cảm giác, sau khi con đường võ giả đi tới cảnh giới nhất định, nguyên thần so với thân thề càng thêm quan trọng.

Võ giả hiện đại đi theo con đường táng cường sức mạnh thế xác.

Mà cường giả thời võ giả cổ, rèn luyện nguyên thần, khai thông trời đất, phát huy ra thần thông không thể tường tượng nổi.

Đây cũng là nguyên nhân quan trọng vì sao cảnh giới thần biến trở thành ranh giới mà võ giả hiện đại không thể vượt qua.

Sở Trần cố ý tăng cường rèn luyện nguyên thần.

Đồng thời, Sở Trần cũng phát hiện, độ tinh khiết nội công của Tống Nhan so với võ giả tiên thiên bình thường cường đại hơn nhiều.

Trên con đường võ giả, Tống Nhan giống như một khối ngọc bích chưa từng điêu khắc qua, bất kỳ cường giả nào nhìn thấy hạt giống như Tống Nhan, tuyệt đối đều khát vọng nhận cô làm đệ tử.

Sở Trần vốn định dạy Tống Nhan công phu, trong đầu anh cỏ vô số tuyệt học thời đại võ giả cổ, thế nhưng, sỏ’ Trần cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Anh cảm giác, những tuyệt học thời đại võ giả cổ trong đầu này, không có một thứ nào có thể xứng với Tống Nhan.

Khi Tống Nhan thể hiện bản lĩnh đặc thù của Đạo Môn Nhiếp Sinh Công, trong lòng sỏ’ Trần đối với tương lai cùa con đường võ giả của Tống Nhan cỏ kỳ vọng mới.

Vậy để Tống Nhan tiếp tục bảo trì hiện trạng, không tu luyện bất kỳ cồng phu nào, lấy nội lực thuần túy của Đạo Môn Nhiếp Sinh Công làm dịu thân thể, tăng lên cảnh giới của mình.

Nhưng, Sở Trần ngược lại dạy Tống Nhan thủ pháp khống chế nội lực, nếu không, Tống Nhan không có một thân nội lực cường đại, cũng rất khó có thể khống chế vận dụng.

Ngày Bắc Trần khai trương, đối với Tống Nhan mà nói, cô quả thực chính là phát huy vượt xa người thường.

Sở Trần đầy cửa đi ra ngoài.

Dưới một gốc cây lớn trước cửa, thiếu niên Tiểu Ngư Nhi ngơ ngác ngồi, nhìn ra ngọn núi xa xa.

“Nghĩ cái gì vậy.” Sở Trần đi qua, hắn nhìn ra Tiểu Ngư Nhi cỏ tâm sự: “Hộp đêm Tiều Bạch Long.”

Sở Tiểu Ngư xấu hổ: “Anh, đó là nói khoác, em cơ hồ chưa từng vào hộp đêm.”

Sờ Trần cười ha ha.

Hai người nói chuyện phiếm.

Sở Trần biết được, nhiệm vụ tiếp theo của Sờ Tiểu Ngư là phải đi Đại Lý, nơi đó cũng xuất hiện một số vấn đề, nhưng, vấn đề không lớn, với bản lĩnh của Sở Tiểu Ngư hoàn toàn có thể xử lý.

Sở Tiểu Ngư phiền não, đương nhiên là sớm như vậy phải rời khỏi thôn Hồng Miếu.

về phương diện này, Sở Trằn cũng không có ý kiến gì, chỉ có thể chúc Sỏ’ Tiểu Ngư may mắn.

Sau khi án xong bữa sáng, Miêu Tùy Long qua, Miêu Y Y đi

theo bên cạnh ông, phía sau còn có vài lão nhân có đức cao vọng trọng trong thôn Hồng Miếu.

Quần áo của bọn họ rất trang trọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK