Mục lục
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc - Sở Trần (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh đến chậm một bước, chín vị sư phụ liền thêm một phần nguy hiểm.

Giờ này khắc này, trước tường vây của đại điện cấm địa, quả thật cỏ vài phần không khí giương cung bạt kiếm.

Võ giả tam tồng giờ khắc này đứng ở cùng một mặt trận, đứng song song Cửu Huyền Môn.

“Quân tiên tử, cô tối thiểu cũng phải để cho Sở Trần tự mình lựa chọn chứ.” Mộ Dung Thần Hồng trầm giọng nói: “Hắn có quyền quyết định đến hoặc là không.”

“Ta là tỷ tỷ hắn.” Nam Cung Quân híp mắt: “Ta sẽ không cho phép hắn đến, làm sao vậy?”

Trạm Đông Sơn lạnh lùng nhìn Nam Cung Quân: “Vậy đề tiểu ốc biển về nguyên chủ đi.”

Nam Cung Quân lựa chọn không liên lạc, nhưng bọn họ muốn liên lạc, tất cả mọi người đều tin tường vững chắc, hai ốc biển nhỏ, chính là chìa khóa mở tòa đại điện này, mà bên trong đại điện, có đại cơ duyên, có cách rời khỏi cấm địa.

Bọn họ sẽ không bao giờ bỏ cuộc.

Nam Cung Quân lui về phía sau hai bước.

Mạch chủ Cửu Huyền đều nghiêm trận chờ đọi.

Nếu như đối phương động thủ cướp, vậy liền không tiếc đại giới đánh một trận.

“Cửu Huyền Môn các người sẽ không cảm thấy, chỉ bằng thực lực của chín người các người, có thể chống lại ba tông?”

Ninh lão tiên cười hắc hắc: “Không thử một lần làm sao biết?”

“Ninh lão quỷ thật cuồng vọng, ta đến tiếp chiêu ngươi.” Mộ Dung Luật tức giận mà lao ra, ba tông vây công Cửu Huyền Môn.



Càng nhiều ánh mắt ỏ’ trên ốc biển nhỏ trong tay Nam Cung Quân.

Đến tình cảnh này, bọn họ không còn bận tâm đến phong thái võ giả gì nữa, động thủ đi cướp.

Thậm chí, không ít người giờ phút này sinh ra một suy nghĩ

trong đầu, bọn họ phải bắt mạch chủ Cửu Huyền, lấy đó làm bắt cóc, ép Sở Trần mang một ốc biến nhỏ khác vào cấm địa.

Nếu không, cho dù bọn họ đoạt lại ốc biền nhỏ cũng vô dụng, Sở Trần không chịu tiến vào.

Trạm Đông Sơn cũng đang thầm nghĩ, hy vọng Sở Trần cùng mạch chủ Cửu Huyền thầy trò tình trọng a.

Bịch!

Bỗng nhiên, kèm theo một tiếng nổ lớn.

Một võ giả phái Bắc Đẩu bắn ra phi tiêu, không đánh trúng mục tiêu, ngược lại còn đánh vào tường vây bóng loáng.

Hình ảnh giống như đứng yên vào lúc này.

Giây tiếp theo…

Một tiếng hét lớn: “Né tránh!”

Xèo! Xèo! Xèo! Xèo!

Mưa tên dày đặc bắn ra, phô thiên cái địa.

Võ giả bốn tông đồng thời nhanh chóng lui lại, hơn nữa sử dụng tất cả vốn liếng đi ngàn cản.

Đây chính là mưa tên bao trùm có thể so với uy lực công kích của cường giả khí tức cảnh.

Như Tu La hàng lâm, mọi người kinh hãi.

Uy lực của mũi tên quá đáng sợ.

Võ giả bốn tông đều đồng thời xuất hiện tình huống bị thương, trong đó một võ tăng ờ Đạt Ma Sơn cách tường vây gần nhất, không kịp rút lui, trực tiếp bị bắn thành cái rây.

Sau một đợt mũi tên này, tràng diện tĩnh mịch.



Tòa đại điện khủng bố này, lần lượt làm mới nhận thức của bọn họ.

Nếu xông vào, cản bản không có khả náng đi vào.

Khả náng duy nhất…

Chìa khóa!

Từng đạo ánh mắt nhìn về phía Nam Cung Quân.

Không nghĩ tới chính là, Nam Cung Quân lúc này lại vọt tới một cánh cửa đen kịt kia.

Đứng ở dưới tường vây, Nam Cung Quân quay đầu lại, tiêu sái cười: “Các người không phải đều muốn biết, ốc biển nhỏ có phải là chìa khóa mở cửa lớn này hay không? Ta hiện tại liền thử cho các người.”

Ninh lão tiên sắc mặt biến đổi: “Quân muội! Đừng kích động.”

“Nếu đó là chìa khóa, ta sẽ không có chuyện.” Nam Cung Quân nói.

Cô biết rõ, con ốc biển nhỏ trong tay mình chính là bom hẹn giờ.

Võ giả tam tông dưới loại tuyệt cảnh này, bọn họ nhất định sẽ điên cuồng tranh đoạt ốc biến nhỏ, bởi vì theo bọn họ thấy, đây là cơ hội duy nhất sống sót.

Nam Cung Quân chỉ có thể thử một lần.

Thử một lần, đặt ốc biển nhỏ vào cửa, sẽ có chuyện gì xảy ra.

Cô đã không còn lựa chọn nào khác.

Nam Cung Quân thần sắc bình tĩnh, giơ tay lên liền đặt ốc biển nhỏ vào chỗ lõm ở cửa lớn.

Trong nháy mắt này, khuôn mặt võ giả tam tông đồng thời đại biến, phản xạ có điều kiện vội vàng lui về phía sau.

Tám đạo thân ảnh Thiên Tiêu tôn giả lại không hẹn mà cùng xông về phía Nam Cung Quân.

Nếu lần nữa kích động cơ quan mũi tên, chín người liên thủ, so với một người chống lại còn tốt hơn.

Ánh mắt mọi người đều nhìn chám chú vào khoảnh khắc con ốc biển nhỏ trong tay Nam Cung Quân đặt vào chỗ lõm ở cửa lớn…

Cửa lớn trong khoảnh khắc quang mang lóng lánh, phát ra thanh âm nố vang.

Mọi người càng thẳng.

Vài giây sau, ánh sáng dần dần biến mất.

Cơ quan mũi tên không khởi động!

Mạch chủ Cửu Huyền đều thở dài một hơi, sau đó ánh mắt nhìn về phía cánh cửa kia, giật mình.

Chỗ lõm vừa rồi, đã biến mất không thấy, bỏng loáng.

ốc biền nhỏ, cũng biến mất không thấy.

Võ giả ba tông cũng đều xông lên, thấy một màn này, đều ngây ra như ngỗng.

Mất rồi.

Không có ốc biển nhỏ.

Hy vọng duy nhất của bọn họ rời khỏi Thiên Ngoại Thiên, cứ như vậy tan vỡ.

Rất nhanh, từng đạo ánh mắt nhìn về phía Nam Cung Quân, mang theo oán hận.

“Quân ma nữ, cồ tự tay chặt đứt hy vọng của tất cả chúng ta.” Trạm Đông Sơn rống giận.”

“Giết Quân ma nữ!”

“Giết cô ta!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK