Lời vừa dứt, trong lòng mọi
người đều đột nhiên chan động. Trên Tiên Thiên, võ đạo Tông Sư.
Mặt nạ mà người trước mắt này đeo, chính là dấu hiệu của môn chủ Vu Thần Môn mà Lý Chấn cùng với Vu Thanh trường lão nhắc tới, có thể nói, kẻ sai khiến phía sau Huyễn Thần cổ trên người Dương Tiểu cẩn, người này nhất định là một trong số đó.
Thân ảnh người đeo mặt nạ Thanh Lang nhảy xuống đất, Sờ Trần và Ninh Tử Mặc sóng vai đứng.
Ninh Tử Mặc cảm nhận được một cỗ lực áp bách vô cùng hào hùng.
Hắn vừa mới đột phá đến Tiên Thiên, nhưng người đeo mặt nạ Thanh Lang, là võ đạo Tông Sư,
so với hắn cao hơn một cấp độ.
Khóe mắt Ninh Tử Mặc lơ đãng liếc mắt nhìn Sở Trần một cái, hắn vốn tưởng rằng Sở Trần so với hắn càng hoảng loạn, nhưng không nghĩ tới, ánh mắt Sở Trần giờ phút này nóng rực, tựa hồ có loại cảm giác chiến ý nồng đậm.
Hắn ngay cả Tiên Thiên cũng chưa bước vào, lại muốn cùng Võ Đạo Tông Sư đánh một trận?
“Sờ thúc…” Ninh Tử Mặc vừa muốn mờ miệng, bên tai cũng đã truyền đến thanh âm của Sở Trần: “Đợi lật nữa ta phụ trách ngăn cân hắn, cậu dẫn những người khác rút lui, đến nơi đông người náo nhiệt, ta không tin hắn dám đeo bộ mặt nạ quỷ này rêu rao xung quanh.”
“Sờ thúc, để cho cháu đi.” Ninh
Tử Mặc cắn răng trầm giọng nói.
“Cậu ngăn không được.” Sờ Trần ánh mat nhìn cham chằm người mặt nạ Thanh Lang.
Thanh âm của người mặt nạ Thanh Lang lạnh như băng: “Ngươi cho rằng, ngươi có thể?”
Sở Trần khóe miệng khẽ nhếch lên: “Không thử làm sao biết.”
“Ngu muội vô tri.” Người đeo mặt nạ Thanh Lang rõ ràng mang theo trào phúng, trên người mang theo sát khí: “Lão phu bồi dưỡng Huyễn Thần cổ 6 năm, bị các người một đêm hủy diệt, ngoại trừ dâng lên máu tươi của các người, lão phu thật sự nghĩ không ra, còn có cái gì có thể dẹp loạn lửa giận trong lòng ta.”
“Máu tươi của ta, ngươi muốn có
được sao?” Sở Trần thản nhiên hỏi: “Chỉ là một Vu Thần môn chủ, cũng dám không coi ai ra gì như vậy?”
Người mặt nạ Thanh Lang cười to ánh mắt mang theo suy nghĩ: ‘Thiếu chủ Cửu Huyền Môn, uy phong thật lớn a! Đáng tiếc, ở trong mắt lão phu, ngươi bây giờ giống như một con kiến hôi tùy tiện có thể bóp chết, giết ngươi bầt quá chỉ là chuyện duỗi thắt lưng mà thôi.”
“Ngươi duỗi thử xem.” Sở Trần nói.
Tiếng cười của người đeo mặt nạ Thanh Lang đột nhiên dừng lại, ánh mắt lộ ra hung quang, thân ảnh chậm rãi tiến tới gần hai người: “Sở Trần, ngươi hảo hảo ở nhà làm con rể, chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Ninh Tử Mặc, Vĩnh Dạ đối đãi với ngươi rất tốt, nơi đó mới là nơi ờ của ngươi, tử một khắc ngươi rời khỏi Vĩnh Dạ, ngươi nhất định phải đối mặt với cái chết.”
Không che giấu chút sát khí nào.
Mục tiêu cùa người mặt nạ Thanh Lang, Sở Trần và Ninh Tử Mặc.
Trước quán nhỏ Tinh La, khuôn mặt mấy người biến săc.
“Trương đạo trưởng, ông cứu họ đi.” Tống Nhan thấy Trương Vận Quốc còn đứng ở một bên, lo lắng hô một tiếng.
Môi Trương Vận Quốc theo bản năng run rẩy một chút.
Võ đạo Tông Sư!
Đây chính là cao thủ hạng nhất trong giới võ giả, một cái tát là có thể đánh chết hắn, hắn làm sao đi cứu?
“Ta mặc kệ ngươi là ai, ngươi muốn giết Sở Trần, liền giẫm lên
bộ xương già của ta đi.” Một đạo thanh âm rống giận trong lúc bất chợt từ trong quán nhỏ Tinh La truyền ra, chân Mạc Nhàn không nhanh nhẹn, nhưng giờ phút này cầm nạng lao ra, trực tiếp đi tới trước mặt Sở Trần.