Sờ Trần rõ ràng không có tính toán này.
“Tôn đội, tôi sẽ bảo cáo chi tiết với anh về tình hình cụ thể của hành động tối nay.” Giang Ánh Đào mờ miệng.
Toàn bộ quá trình, ánh mắt Trần Chương Di đều mang theo ghen tị nhln chằm chằm Giang Ânh Đào.
Cô không phục.
Chỉ là một tổ 9, ở Bằng Thành ngay cả Tiên Thiên võ giả cũng không có, làm sao có thẻ điều tra được tin tức chuẩn xác như vậy, hơn nữa còn triền khai lôi đình hành động.
Trong này nhất định còn có mờ ám.
Trần Chương Di bất động thanh sắc đi tớỉ bên cạnh Sở Trần, mở miệng nói: “Rõ ràng tất cả mọi người đều ờ bến tàu Thiên Nghiệp, vì sao các người đột nhiên đến bến tàu Thiên Bằng, chẳng lẽ là các người biết trước?”
“Tất nhiên không phải.” Sờ Trần nghiêm túc quay đầu lại nói: “Không có biết trưởc, tôi là tính toán trước, đúng rồi, vị tổ trưởng nảy, tôi thấy cô đêm nay mọi việc không thuận, nếu không tôi tính cho cô một quẻ, xem cô khi nào có thể vận chuyển.”
Sắc mặt Trần Chương Di tối sầm lại.
Sờ Trần càng nói như vậy, cô
càng cảm thấy trong đó có mờ
ám.
ở trong miệng Sở Trần hòi không ra cái gì, Trần Chương Di lập tức tập trung mục tiêu kế tiếp… La Vân Đạo Tôn.
“Vị đạo trưởng này…”
“Xin lỗi, tôi không xem bói.”.
Vụ án được phá, Sở Trân cũng không có ý định ở lại bến tàu Thiên Bằng quá lâu, đối với anh mà nói công lao không hề gì, mục tiêu của anh chỉ là Vu Thần Môn chủ Ninh Quân Hà, Sở Trần tin tưởng, Ninh Quân Hà hiện giờ bị cục đặc chiến khống chế, đời này xem như xong đời.
Sau khi cùng Giang Ánh Đào chào hỏi một tiếng, Sờ Trần vừa định rời đi, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng hô to.
Sở Trần quay đầu lại.
Cô bé suýt chết trong tay Bàng Khải Mạch, làn da vàng, đôỉ mắt đen, cô bé bước nhanh đến trước mặt Sở Trần: “Anh trai, cảm ơn anh.”
Sở Trần ôn hòa cười, sờ đầu cô bé một chút: “Hiện tại không sao
rồi, ngoan ngoãn chờ chú cảnh sát đưa em về nhà nha.”
Cô bé gật đầu, nhìn theo thân ảnh Sở Trần dần dần biến mất trong tầm mắt cô bé.
Bỏng lưng này, cả đời khắc ở đáy lòng bé gái.
Ninh Tử Mặc lái xe, Sở Trần và La Vân Đạo Tôn cùng nhau trở về bến tàu Thiên Nghiệp, cùng Tống Thu Hoàng Phủ Hòa Ngọc hội hợp.
Lúc vừa đến bến tàu Thiên Nghiệp, vừa lúc nhìn thấy Trương Thành và Dương Khiêm được mang ra ngoài.
Trong nháy mắt nhìn thấy Sở Trần, ánh mắt hai người đều xuất hiện vẻ oán hận.
Giao dịch thất bại rồi.
Họ cũng nhận được tin tức, đáng tiếc là quá muộn.
Giờ phút này hai tay hai người đều đã khóa còng tay lạnh như băng.
“Sở Trần.” Trương Thành nghiến răng nghiến lợi.
“Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt.” Sở Trần không hề để ý ánh mắt oán hận của hai người Trương Thành: “Từ thời khắc các người quyết định phạm tội, đã định trước kết cục của các người.”
“Kết cục… còn không phải là ngươi định đoạt.” Trương Thành lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Trần một cái, lên xe cảnh sát.
Xe cảnh sảt gào thẻt rời đi.