Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên mặt Trần Bát Vạn lộ ra vẻ ghét bỏ, nói: “Ai cùng ngành với cậu, một người khuân vác như cậu, mau chóng cút xa một chút.” 

“Sao lại không cùng ngành được.” Lê Văn Vân bĩu môi, nói: “Chúng ta đều là kẻ cướp bóc cá mà!” 

Sắc mặt Trần Bát Vận khẽ biến đổi, và trong đám người lại vang lên một trận cười ồ. 

“Chàng trai, cậu có ý gì thế, cẩn thận họa từ miệng mà ra, mau chóng cút xa đi.” Ông ta trừng Lê Văn Vân một cái, sau đó lại nhìn hai mẹ con đó, nói: “Hai người mau đến tiền...” 

Cô gái tóc ngắn bĩu môi, sắc mặt người phụ nữ đẹp đó khó coi, nhìn chằm chằm Trần Bát Vận, sau đó móc thẻ ngân hàng ra. 

“Đợi đã!” Đúng vào lúc này, Lê Văn Vân giơ tay lên, nói: “Ông chủ Trần, ông lấy hàng giả kém chất lượng bán với giá mười lăm triệu, ông cũng hiểm độc quả rồi nhỉ, tối ngủ không sợ lương tâm bất an?” 

Lời vừa dứt, mọi người xôn xao cả lên! 

Sắc mặt Trần Bát Vận trở nên không tự nhiên rồi, ông ta lườm Lê Văn Vân, nói: “Một người khuân vác như cậu hiểu cái gì về đồ cổ, đây chính là bút tích thực của Đường Dần, hàng thật giá thật!” 

Cặp mẹ con kia thấy Lê Văn Vân nói như vậy, vẻ mặt hiện lên sự vui mừng. 

Khóe môi Lê Văn Vân mỉm cười, sau đó anh giơ tay ra, ông chủ vẫn chưa kịp phản ứng lại thì nhận ra nửa bức tranh trong tay đã rơi vào trong tay của Lê Văn Vân, ngay sau đó, Lê Văn Vân móc trong túi ra một cái bật lửa! 

“Cậu muốn làm cái gì?” Sắc mặt Trần Bát Vận đột nhiên biến đổi! 

Bên dưới, mọi người đứng xem cũng lấy làm lạ. 

"Soạt!” 

Lê Văn Vân không để ý, bật cái bật lửa lên, sau đó đặt nửa bức tranh lên ngọn lửa, bỗng chốc nửa bức tranh cháy lên. 

“Anh điên rồi!” Đỗ Tịch Tịch ở bên cạnh cũng ngạc nhiên đến ngây người, cô ấy không ngờ cách giải quyết của Lê Văn Vân chính là xông lên đốt nửa bức tranh. 

“Chàng trai, cầu tiêu đời rồi.” Trần Bát Vận nhìn Lê Văn Vân, sắc mặt đen kịt. 

Lê Văn Vân thì cười giễu, nói: “Mọi người, xin hãy dùng mũi cố gắng ngửi thử.” 

Đám người đứng xem ngây người, ngay sau đó rất nhiều người cũng bắt đầu ngửi. 

“Anh đang làm cái gì thế?” Đỗ Tịch Tịch không hiểu. 

Nhưng đúng vào lúc này, trong đám người, người có chút kiến thức lên tiếng: “Sau khi đốt cháy, có một mùi xông lên mũi, điều này chứng tỏ giấy của bức tranh này được tạo thành bằng nguyên liệu sợi hóa học hiện đại.” 

Đám người rộ lên, và sắc mặt của Trần Bát Vận thì đột ngột biến đổi! 

Lê Văn Vân thì cười híp mắt, nói: “Đúng rồi, Đường Dần sống ở thời nhà Minh, trừ khi ông ấy xuyên không mấy trăm năm, chạy đến hiện đại lấy loại giấy này về. Cho nên bức tranh này, rõ ràng là đồ giả!” 

Lời vừa dứt, sắc mặt Trần Bát Vận hoàn toàn tối sầm lại. Ở bên cạnh, người phụ nữ đó nhìn chằm chằm Trần Bát Vận, nói: “Ông dám lừa tôi?” 

Trong đám người, tiếng bàn tán xôn xao cũng vang lên. 

“Từ lâu đã nghe tiếng tăm của Tụ Bảo Hiên này không tốt, cứ có người động một tí là làm vỡ đồ của họ rồi đền tiền, bây giờ xem ra là thật rồi.” 

“Sau này không bao giờ đến đây mua đồ nữa.” 

Sắc mặt Trần Bát Vận đen kịt, ông ta nghiến răng, nói: “Ban đầu tôi bỏ ra mười hai triệu mua bức tranh này, tôi tưởng là bút tích thật, bây giờ xem ra tôi cũng bị lừa rồi!” 

Đây chính là cách nói của ông ta, ở trong cái ngành này, ông ta quả thực có thể nói như vậy, cũng không ai nói gì được ông ta. 

“Ôi, gian thương đấy, sau này mọi người đừng đến đây nữa.” 

“Đúng là vô liêm sỉ mà, cái cửa hàng Tụ Bảo Hiên này!” 

Trong đám người truyền ra ngoài đủ loại lời nói, sắc mặt Trần Bát Vận đen kịt, ông ta liếc nhìn Lê Văn Vân 

một cái, Lê Văn Vân thì nhún vai không quan tâm gì cả, sau đó anh cũng không để ý đến đám người ồn ào, đi đến bên cạnh Đỗ Tịch Tịch, kéo Đỗ Tịch Tịch chen ra khỏi đám người, trở lại phía đối diện. 

Quay lại trong cửa hàng của Bành Hải, Đỗ Tịch Tịch nói với vẻ mặt đầy thán phục: “Lê Văn Vân, không ngờ anh còn am hiểu đồ cổ nữa, anh làm thế nào mà nhìn ra đó là đồ giá thế." 

Bành Hải hiển nhiên cũng nhìn rõ cảnh tượng này, ông ta nhìn Lê Văn Vân nói: “Lúc trước đúng là không nghĩ ra, tưởng rằng cậu chỉ có chút sức vóc, không ngờ còn hiểu đồ cổ nữa.” 

Lê Văn Vân cười cười, anh quả thực có hiểu một chút, là một Người gác đêm, anh phải đọc qua kiến thức của các phương diện khác. 

Anh cười rồi sau đó nhìn Đỗ Tịch Tịch, nói: “Chọn đồ trước đi!” 

“Bên này chú đã chuẩn bị một ít đồ, cháu xem thử rồi chọn!” Bành Hải liếc nhìn Lê Văn Vân một cái thật sâu, sau đó nói với Đỗ Tịch Tịch. 

Đỗ Tịch Tịch vẫn còn đang chìm đắm trong cú sốc Lê Văn Vân vạch trần Trần Bát Vận, sau khi nghe thấy lời của Bành Hải thì cô ấy mới định thần lại, sau đó tò mò nhìn Lê Văn Vân một cái, nói: “Thế tôi đi chọn trước đây.” 

Lê Văn Vân nhìn Bành Hải, nói: “Nhân lúc cô ấy đi chọn, tôi ở trong cửa hàng, tùy ý tham quan chắc không sao nhỉ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK