Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên sân khấu, người chủ trì cũng nhíu mày một cái. Cô ta nhìn về một bên khác, đó là vị trí ngồi của người tổ chức hội đấu giá lần này. Tiếp theo, tại chỗ đó có một người đàn ông mặc đồ tây mang giày da đứng lên, đi về phía Lê Văn Vân bên này. 

Anh ta đi thẳng đến trước mặt Lê Văn Vân, sau đó mở miệng hỏi: "Anh Lê, anh xác nhận mình có thể lấy ra nhiều tiền như vậy không?". 

"Anh ta lấy ra được mới lạ." Không đợi Lê Văn Vân nói, Hà Mậu Tuấn ở sau lưng đã cười vì một tiếng nói rằng: "Một kẻ mới ra tù thì lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Anh bảo anh ta lấy ra mười lăm triệu còn khó chứ đừng nói một trăm sáu mươi lăm tỷ, anh ta cố ý giả vờ nâng giá thôi, có lẽ tưởng rằng Lê Hoán sẽ tiếp tục tăng giá." 

Người đàn ông mặc đồ tây mang giày da không để ý đến anh ta, chỉ nhìn Lê Văn Vân! 

Lê Văn Vân cười khẽ, đang nghĩ có nên lấy thẻ kim cương ra không. 

Đúng lúc đó, ở hàng đầu tiên, một âm thanh mười phần trung khí lãnh đạm vang lên: "Tôi chứng minh cậu ấy có thể lấy ra được!" 

Trong nháy mắt, mọi người đều nhìn về phía tiếng nói. 

Người nói chuyện là một người đàn ông trung niên bị cụt một tay, đồng thời cũng là người ngồi ở hàng đầu tiên, chính là Lôi Bân! 

Lê Văn Vân kinh ngạc liếc mắt nhìn ông ta, anh tuyệt đối không nghĩ tới, Lôi Bân vậy mà lại cũng tới! 

"Mẹ ơi, chủ tịch Lôi của tập đoàn Hãn Vũ!" 

Trong khoảng thời gian ngắn, rất nhiều người đều cảm thấy kinh ngạc. 

Lôi Bân là một nhân vật chân chính đứng trên đỉnh kim tự tháp ở Lâm Hải. 

Người đàn ông mặc đồ tây mang giày da đứng trước mặt Lê Văn Vân đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó vội vã mở miệng: "Nếu chủ tịch Lôi đã lên tiếng, chúng tôi tất nhiên là tin tưởng!" 

Nói xong, anh ta khom người cung kính nói với Lê Văn Vân: "Xin lỗi anh!" 

Lê Văn Vân khoát tay nói: "Không sao." 

Ở phía sau Lê Văn Vân, cả người Hà Mậu Tuấn đều đã ngây ngốc. 

Anh ta tuyệt đối không nghĩ tới, Lê Văn Vân vậy mà lại quen biết Lôi Bân, đồng thời Lôi Bân còn đặc biệt làm chứng cho Lê Văn Vân. Vậy chẳng lẽ... Lê Văn Vân thật sự có thể lấy ra nhiều tiền như vậy sao? 

Anh ta nuốt nước miếng một cái, phát hiện Lê Văn Vân cũng quay đầu, cười như không cười nhìn anh ta. 

Vừa rồi anh ta còn đang nói Lê Văn Vân không có khả năng đào ra số tiền này, sau đó Lôi Bân tựu ra lại ra mặt để chứng minh, đây hoàn toàn là tát một cái ở trên mặt anh ta. 

Hà Mậu Tuấn không nhịn được hơi rụt cổ một cái, có chút chột dạ đưa ánh mắt nhìn ra phía xa. 

Đằng trước, bốn người Phương Quân cũng không nhịn được có chút ngẩn người, Phương Quân nhìn về phía Lê Hoán, nhướng mày nói: "Làm sao cái thằng đó lại có thể móc nối quan hệ với Lôi Bân được chứ?" 

"Không biết, Lê Cảnh An làm việc ở chỗ Lôi Bân, có lẽ Lôi Bân nể mặt của Lê Cảnh An nên mới làm chứng cho anh ta." Lê Hoán cau mày suy đoán. 

"Anh tăng nữa không?" Liễu Bạch lên tiếng hỏi. 

Lê Hoán lắc đầu nói: "Tăng nữa thì sẽ lỗ, hơn nữa chắc là cái thằng đó đang cố ý tranh giành với tôi, để cho anh ta móc ra một trăm sáu mươi lăm tỷ đi. Đến lúc đó chắc chắn cả nhà anh ta đều sẽ phá sản. Tôi cứ để anh ta đấu giá, nhìn xem làm sao anh ta xuống đài." 

Sau khi ầm ĩ một lát, Lê Văn Vân thuận lợi dùng cái giá một trăm sáu mươi lăm tỷ đấu giá thành công.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK