Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cái tên nhóc kia đang làm gì vậy!" Chu Linh Linh thấy cảnh tượng như vậy, không nhịn được cạn lời nói: "Anh em của anh ta chiến đấu ở phía trước, còn anh ta thì lại núp ở phía sau ăn. kem que?" 

"Có lẽ anh ta chưa từng luyện võ." Lâm Khả Hân cau mày nói. 

Lúc này Chu Linh Linh mới gật đầu, sau đó hình như cô ta có vẻ nghĩ không thông, bèn nghiêng cổ hỏi: "Đúng rồi, Cố Bạch này là cao thủ đỉnh cấp, vì sao anh ta lại chạy đến quán bar làm thêm chứ." 

Lâm Khả Hân chia hai tay ra nói: "Làm sao tôi biết được." 

"Cậu ta không chỉ là đỉnh cấp!" Ba Lâm Khả Hân đúng phía sau bỗng nhiên mở miệng nói: "Ba tên đỉnh cấp đang tham chiến kia, đều có thể là người trên Địa Bảng, ba đối đầu trực diện với bọn họ... cũng không nắm chắc có thể thắng." 

Trong nháy mắt thốt ra lời này, Lâm Khả Hân và Chu Linh Linh đều ngây ngẩn cả người. 

Đỉnh cấp trên Địa Bảng, đặt ở khu Tội Ác này, đã là một trong những người lợi hại nhất rồi. 

Ba người Cố Bạch đó, mạnh thế ư? 

Thế vì sao bọn họ phải đến quán bar làm việc? Với trình độ của bọn họ, tìm bừa một tổ chức cũng có thể gia nhập được mà? 

Bởi vì là người mới ư? 

Vừa mới đến khu Tội Ác cho nên không biết gì hết? 

Bọn họ nhìn chiến trường, ngay sau đó, một tiếng hét đau đớn vọng lại, nhưng trong một vùng trời tràn ngập tiếng hộ xung phong liều chết ấy, âm thanh này nhỏ đến không thể nghe thấy. 

cùng với tiếng kêu rên, tên đỉnh cấp đang chiến với kẻ lang thang, hét lên rồi ngã gục. 

Thực lực của người gác đêm thần súng bắn tỉa, trong nháy mắt bộc lộ không sót chút nào. 

"Chuyện gì đang xảy ra thế này?" Lâm Khả Hân ở phía sau bỗng nhiên nhìn về phía Lê Văn Vân! 

Lê Văn Vân và Phạm Nhược Tuyết đều đứng ở đó, thật ra đám người bên này cũng có người đang xông tới, muốn đối phó với bọn họ, nhưng vừa có người đến gần mấy người Lê Văn Vân trong vòng khoảng chừng mười mét thì đều tự dưng lăn đùng ra chết. 

"Người phụ nữ đeo khẩu trang kia, chỉ sợ mới là người lợi hại nhất trong nhóm người này." Ba của Lâm Khả Hân bỗng nhiên nói. 

Thật ra ông ta cũng không thấy rõ Phạm Nhược Tuyết ra tay thế nào, bởi vì ánh sáng không quá tốt, khoảng cách giữa bọn họ lại có hơi xa. 

Nhưng ông ta có thể cảm nhận được, những người ngã xuống kia, chắc chắn có liên quan đến Phạm Nhược Tuyết. 

Tại hiện trường, Lê Văn Vân vẫn đứng ở đó, anh cười tít mắt nhìn tất cả, thế lực nhỏ bậc này lại có thể mời đến tổng cộng năm đỉnh cấp đã khiến Lê Văn Vân kinh ngạc không thôi, đương nhiên, đám người này không hề có chút khiêu chiến nào với bọn họ! 

Cho dù không có kẻ lang thang giúp, bọn họ cũng thoải mái giải quyết, tuy nhân số của bọn họ quả thật không nhiều lắm, nhưng đều là cao thủ. 

Cho nên lúc Lê Văn Vân đi ra, đã mang theo hai que kem, anh không có chân khí, nên không có cách nào ra tay, chỉ đành đứng quan sát trận chiến thôi. 

Còn về đám người muốn đâm đầu đến giết bọn họ, đều do Phạm Nhược Tuyết giải quyết, Phạm Nhược Tuyết làm người gác đêm số bảy, y thuật và sức chiến đấu của cô đều tương đối cao, hơn nữa toàn thân giấu đầy vũ khí, ngân châm, dao phẫu thuật... 

Những người ngã xuống trước mặt bọn họ, đều là bị cô dùng ngân châm đánh bại. 

"Rầm!" 

Ngay phía sau, một bóng người, bỗng nhiên bị quăng ra. 

Cao thủ đỉnh cấp bị Trương Văn Hà chặn lại, bị cô ấy dùng một đao đánh bay, ngã rầm xuống mặt đất, miệng phun máu tươi, trong mắt tràn đầy rung động, trông chắc không sống nổi rồi. 

Đồng thời một bên khác, Phác Đông Quân bị Cố Bạch chém một đao rách toạc vùng da giữa ngón cái và ngón trỏ, hiện đang quỳ trên mặt đất, ông ta thở hổn hển từng ngụm. 

Nhưng Cố Bạch căn bản không cho ông ta cơ hội, đao thứ hai nối gót tới! 

Trình độ như của Phác Đông Quân, ở trong đám người đỉnh cấp, cũng chỉ xếp hạng chót, Cố Bạch đánh ông ta hoàn toàn như ba đánh con. 

Một đạo trực tiếp chém cho Phác Đông Quân mất đi sức phản kháng, đao thứ hai, Cố Bạch đặt trên cổ ông ta. 

Trên trán Phác Đông Quân, túa mồ hôi lạnh. 

"Nhận thua không?" Lúc này, Cố Bạch nhìn về phía ông ta hỏi. 

"Tôi chịu thua, tôi chịu thua!" Phác Đông Quân gào lớn nói: "Dừng tay, đều dừng tay!" 

Tiếng gào lớn của ông ta, khiến cho tất cả mọi người nhìn lại, những người ông ta dẫn đến, thật ra tử trận cũng không nhiều lắm. 

Đây cũng là kế hoạch đám người Lê Văn Vân đã bàn bạc thống nhất ngay từ đầu, đại đa số người của thế lực này đều là sống tạm bợ, bọn họ chỉ muốn sống thôi, không cần thiết phải giết chết tất cả! 

Chỉ cần giải quyết hết mấy tên đứng đầu là có thể thoải mái giải quyết chuyện này rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK