Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh thì không có khái niệm gì về việc đó, dù sao anh cũng từng làm việc ở công trường, ngày ngày phơi nắng phơi mưa. Anh nằm trên ghế mỉm cười thưởng thức mặt biển. 

Mấy ngày tiếp theo trôi qua rất yên bình, trên mặt biển hai chiếc du thuyền cũng đang tiến lên với tốc độ không nhanh không chậm. Lê Văn Vân cũng đổi SIM ở bên ngoài, nhưng vẫn không có chút tín hiệu nào! 

Sau khi mấy cô gái chơi mạt chược trong vài ngày thì phát hiện không còn thú vị gì nữa, chủ yếu là vì cược chán! 

Họ không đánh bạc, tiền bạc chẳng có nghĩa lý gì đối với mấy người họ. 

Cứ đánh chơi như vậy, chơi hoài cũng chán. 

Tất nhiên, một ngày nọ, Cố Bạch thấy họ nói không có gì cá cược, anh ta bảo rằng có thể đưa ra gợi ý cho họ: người thắng có cơ hội làm bạn gái của anh ta. Sau đó, Hoàng Thi Kỳ và Phạm Nhược Tuyết nổi giận. Anh ta bị Hoàng Thi Kỳ tẩn một trận, sau đó lại bị Phạm Nhược Tuyết dùng ngân châm châm cho anh ta một cái, khiến anh ta đến giờ vẫn còn nguyên cái mặt liệt. 

Điều khiến Lê Văn Vân ngạc nhiên là Lâm Khả Hân và Chu Linh Linh cũng đi theo. Bọn họ vốn đang ở trên một con du thuyền khác, nhưng Cố Bạch đã tình cờ gặp họ, dưới sự đòi hỏi mãi của hai cô gái này, cuối cùng bọn họ chạy đến chỗ đám người Lê Văn Vân. 

Bất tri bất giác, một tuần đã trôi qua. 

Vào ngày này, mọi người đều cảm thấy buồn chán khi ngồi trên boong. 

Cố Bạch nhìn ra đại dương bao la và nói: "Mẹ nó, chán quá!" 

Lúc này, một thuyền viên chạy tới boong tàu. Anh ta nhìn Lê Văn Vân và nói: "Anh Lê, chúng ta còn cách điểm tiếp tế khoảng một giờ nữa." 

Trong lòng Lê Văn Vân khẽ động, sau đó gật đầu nói: "Chúng ta ở lại bao lâu? Có thể xuống đi dạo một chút không?" 

"Đi xuống đi bộ một chút cũng không sao, nhưng cố gắng kiềm chế người của chúng ta lại. Người ở nơi đó là hải tặc, hơn nữa người trên con tàu này còn tàn nhẫn hơn bọn cướp. Ngộ nhỡ có xung đột thì không tốt cho lắm.” Thuyền viên vội vàng nói. 

Lê Văn Vân sờ mũi nói: "Chuyện này tôi sẽ nói với Đạo Ba, mấy người chúng tôi xuống đi dạo một chút chắc không thành vấn đề chứ!" 

"Vậy thì không có vấn đề gì. Có lẽ sẽ dừng lại trong khoảng bốn giờ. Chúng tôi cần anh trả tiền nên anh đi xuống cùng nhóm chúng tôi thì không thành vấn đề. Tất nhiên, còn phải chọn khoảng một trăm người để mang đồ tiếp tế!" Thuyền viên nói. 

"Không sao, thế anh đi thương lượng với Đao Ba một chút, bảo anh ta nhanh chóng chọn người. Những người khác không được phép rời khỏi tàu" Lê Văn Vân nói. 

“Được ạ!” Thuyền viên vội vàng gật đầu. 

Cổ Bạch và những người khác bên cạnh lập tức trở nên phấn khích. Cổ Bạch nói: "Mụ nội nó, cuối cùng cũng có thể đặt chân lên mặt đất rồi. Còn ở đây thêm vài ngày nữa thì tôi thấy tôi cũng sắp quên mất cảm giác đi trên đất là gì luôn" 

Nói xong, anh ta lại liếm môi nói: "Không biết áp trại phu nhân của thủ lĩnh hải đảo này có bộ dạng như thế nào. Nếu bộ dạng xinh đẹp thì tôi sẽ bắt cô ta về làm vợ của tôi!" 

Lê Văn Vân có chút không nói nên lời về sở thích tệ hại của anh ta. 

"Đừng gây chuyện!" Lê Văn Vân nói: "Tôi không muốn lãng phí quá nhiều thời gian ở đây." 

“Tôi biết, tôi biết!” Cố Bạch nói. 

Một lúc sau, một hòn đảo từ từ xuất hiện trong tầm mắt của Lê Văn Vân, nó gần biển, có rất nhiều cao ốc, quy mô không lớn lắm, đại khái tương đương với một thị trấn nhỏ. 

Có khá nhiều tàu đậu ở cảng, điều khiến Lê Văn Vân ngạc nhiên là ở đó còn có một con du thuyền khổng lồ. 

Quy mô của con du thuyền là khá lớn, trên đó có một vài chữ viết bằng tiếng Anh. 

"Hiệu Dương Quang!" 

"A, không ngờ ngoài chúng ta ra còn có những du thuyền khác đang tiếp tế ở đây. Những người này giao thiệp với bọn cướp biển đúng là can đảm thật." Bên cạnh, Lý Thu bĩu môi nói. 

Lê Văn Vân liếc qua đó và không quan tâm lắm. Không bao lâu, hai chiếc du thuyền dừng ở cảng, Lê Văn Vân vươn vai nói: "Đi thôi, đã đến lúc chúng ta phải xuống rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK