Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đó là một đình nghỉ mát, phía trước đình là một bể bơi. Trong bể bơi lúc này có một người với vóc người cực kỳ nóng bỏng mặc áo tắm đang bơi bên trong. Bên cạnh có bày hai cái ghế tựa và một cái bàn. Trên bàn đặt rượu đỏ và một ít đồ ăn!

 

“Vào thôi!” Lê Văn Vân nói.

 

Ngay khi Lý Thu chuẩn bị đi vào, người ăn mặc như hầu gái vươn tay ngăn anh ta lại, mỉm cười nói: "Chủ nhân chỉ muốn gặp một mình số 0."

 

Lê Văn Vân nhún vai, sau đó nói với Lý Thu: "Vậy thì hai người ở đây vun đắp tình cảm đi, cố gắng giành lấy!"

 

Người ăn mặc như hầu gái cười nói: "Tôi có thể cho anh một cơ hội nha!"

 

Lý Thu lại đỏ mặt lên, ho khan một tiếng.

 

Lê Văn Vân đi theo hướng đình nghỉ mát, đi khoảng trăm mét, liền dừng lại bên cạnh bể bơi. Đam Mỹ Sắc

 

Anh nhìn người đàn bà trong bể bơi, trong lòng khẽ thở dài: "Mẹ kiếp, thật sự không biết bà ta làm như thế nào nữa. Đám người Trác Nhất Minh đều là ông già, người đàn bà này đã bốn mươi năm mươi tuổi rồi mà dáng vẻ cứ ba mươi tuổi vậy!"

 

"Rào rào!"

 

Ngay lúc này, Doãn Nhu mới trồi lên khỏi mặt nước, nhìn Lê Văn Vân nói: "Bên cạnh còn có quần bơi, sao không cùng xuống nước chơi một chút?"

 

Những lời này có chút hương vị khiêu khích, Lê Văn Vân bĩu môi nói: "Hay là thôi đi. Bà kêu tôi tới đây chắc không phải là muốn cho tôi tới bơi chung với bà thôi chứ!"

 

Miêu nữ bĩu môi, ngửa cổ suy nghĩ một chút nói: "Xem ra chuyện này không phải là không thể!"

 

“Má nó, đã một bà già rồi mà còn giả bộ đáng yêu cái con mẹ gì nữa!” Lê Văn Vân thầm rủa trong lòng.

 

Đương nhiên, anh cũng không trực tiếp nói ra câu này. Anh chạy thẳng tới ghế tựa nằm xuống, rót một ly rượu đỏ rồi nói: “Vậy bà bơi trước đi, tôi là một con vịt cạn, không biết bơi!"

 

“Chao ôi, người đàn ông không hiểu phong tình.” Doãn Nhu bật cười và bơi về phía bờ.

 

Khoảnh khắc bà ta lên khỏi mặt nước, đôi mắt Lê Văn Vân không khỏi nhìn thẳng.

 

Bà ta mặc áo tắm, đôi chân thon thả, dáng người nóng bỏng, trông như một nụ hoa mới hé, giọt nước trượt xuống càng thêm một loại mê hoặc.

 

Lê Văn Vân liếc mắt nhìn thoáng qua, nuốt nước miếng một cái, yên lặng dời tầm mắt sang một bên.

 

"A, năm năm trước lại không thấy cậu nhút nhát như vậy. Nhiều hơn cậu cũng đã nhìn thấy rồi, bây giờ giả vờ làm gì." Doãn Nhu chế nhạo.

 

Nếu Lê Văn Vân vẫn với tính cách của năm năm trước, quả thật anh sẽ nhìn chằm chằm một cách quang minh chính đại. Nhưng ba năm mất trí nhớ ít nhiều ảnh hưởng đến tính cách của anh.

 

Doãn Nhu đi đến chiếc ghế bên cạnh Lê Văn Vân, cầm khăn tắm lên lau sơ qua, sau đó ném khăn tắm sang một bên, mặc bộ áo tắm gợi cảm đó nằm xuống chiếc ghế bên kia!

 

Lê Văn Vân âm thầm nhặt khăn tắm bên người đặt lên đùi để tránh cảnh tượng xấu hổ sẽ xuất hiện. Sau đó anh mới hỏi: "Tìm tôi có chuyện gì vậy?"

 

“Không có việc gì thì không thể tìm cậu sao?” Doãn Nhu hỏi ngược lại.

 

Lê Văn Vân không nói nên lời. Anh phát hiện ra rằng bất kể người phụ nữ nào, một khi bạn hỏi cô ấy câu này, bất kể cô ấy có thích bạn hay không, dường như cô ấy đều sẽ đáp lại bạn bằng những lời này!

 

“Cậu tới đây bao lâu rồi?” Doãn Nhu hỏi: “Lần trước đến đây là để thực hiện nhiệm vụ, nhưng lần này là để làm gì?"

 

Lê Văn Vân thở dài nói: "Đến đây mấy ngày rồi. Lần này tới đây là để cứu người."

 

Điều này anh cũng không giấu giếm gì nhiều!

 

“Bao lâu thì mới rời đi?” Doãn Nhu lại hỏi.

 

“Tìm được người rồi sẽ rời đi!” Lê Văn Vân nói.

 

“Ồ?” Doãn Nhu nhìn Lê Văn Vân, rồi bình tĩnh nói: “Có vẻ như cơ thể của cậu có chút vấn đề, tôi không cảm nhận được chút chân khí nào dao động cả. Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK