Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sàn đấu này đột nhiên được tổ chức thi đấu, Lê Văn Vân biết, chuyện này phần lớn là dùng làm mồi câu.

 

Chủ nhân sàn đấu này là Thánh Chủ khu Bắc, đột nhiên ném ra năm miếng xương rồng, mục đích rõ ràng như thế không cần nói cũng biết.

 

Chính là muốn thu hút Lê Văn Vân đến.

 

Có điều Lê Văn Vân nghĩ, khả năng cao hơn là thu hút người bên cạnh Lê Văn Vân đến.

 

Hiện tại đám người đó không tìm được vị trí của Lê Văn Vân, vậy nên mới tổ chức một cuộc tranh tài như thế, biết Lê Văn Vân sẽ vì xương rồng mà lên nhưng bản thân Lê Văn Vân lại không có chân khí, muốn xương rồng thì sẽ phái người bên cạnh đến, ví dụ như Cố Bạch hoặc Lý Thu.

 

Bọn họ đều là Người Gác Đêm, thủ pháp của Người Gác Đêm rất dễ nhận ra, sau đó đám người đó chỉ cần lần theo dấu vết là có thể có được vị trí của Lê Văn Vân.

 

Tất nhiên, nếu là Lê Văn Vân tự mình tham gia, đối với đám người đó thì mọi chuyện sẽ càng tốt hơn.

 

Lê Văn Vân cũng không quá lo lắng, hiện tại anh đã hóa trang thành bộ dạng khác, không sợ bị nhận ra, nếu như bị nhận ra thì điều kiện tiên quyết là anh đã khôi phục chân khí, khi đó anh chỉ ước gì đối phương đến tìm mình.

 

“Câu cá, ai là người câu còn chưa biết được!” Lê Văn Vân nhếch khóe miệng, sau đó bước vào lối đi của người tham gia.

 

Không thể không nói, lần này quy mô thật sự là khá lớn, bên ngoài còn bán không ít phiếu Hoàng Ngưu.

 

Lê Văn Vân đi được mấy bước thì nhìn thấy xe thể thao của Lâm Khả Hân ngừng lại, sau đó cô ta và Chu Linh Linh xuống xe, đi thẳng vào bên trong, có đi ngang qua người Lê Văn Vân nhưng bọn họ lại hoàn toàn không nhận ra Lê Văn Vân.

 

Lê Văn Vân cười cười, rất hài lòng với kỹ thuật hóa trang của Trương Vãn Hà.

 

Anh đeo hai cây đao trên lưng, đi về hướng cửa vào, bên đó cũng không ít người tụ tập.

 

“Mẹ nó ông già đó cũng ở đây à?”

 

Đi được vài bước, Lê Văn Vân lại thấy một ông già mang theo một bé gái ngồi ở ven đường, trước mặt đặt một cái bàn. Ông già đang bày quầy đoán mệnh này đúng là ông già ở đối diện nhà anh.

 

Lê Văn Vân đến gần, nhìn thoáng qua Triệu Chỉ Nhu rồi đặt ánh mắt lên người ông già.

 

“Cậu trai trẻ, coi bói không?” Dường như ông già cũng không nhận ra Lê Văn Vân, chỉ là cười chào hỏi.

 

“Vậy ông tính xem thử, hôm nay tôi có thể sống mà đi ra khỏi đây không.” Lê Văn Vân cười ha ha hỏi.

 

“Câu trai, cậu sắp gặp phải họa sát thân đó!” Ông gia đẩy đẩy chiếc kính râm nói: “500 luca, tôi giúp cậu hóa giải.”

 

Ông già này, vẫn kế cũ không đổi.

 

“Tôi sẽ đi ra được!” Lê Văn Vân nói.

 

“A, không đúng, nghe ý cậu là muốn tham gia đấu võ ngày hôm nay?” Bỗng nhiên ông già khôi phục lại tinh thần, nói: “Cậu trai, vậy là cậu thật sự có họa sát thân đấy!”

 

Ông già không cảm nhận được trên người Lê Văn Vân có một chút xíu dao động nào của chân khí cả, mà cuộc thi này, mẹ nó, đếm ra tận bảy tám chục người đỉnh cấp, loại người không có chút xíu chân khí nào như Lê Văn Vân mà vào đây, dám chừng làm chốt thí còn không có tư cách.

 

Lê Văn Vân cười chào hai người rồi quay người đi về phía lối đi của người tham gia.

 

“Không biết vì sao, cháu cảm thấy người vừa nãy hình như có quen biết cháu.” Triệu Chỉ Nhu lẩm bẩm nói.

 

Nhưng lão già lừa gạt không để ý đến cô bé, hai mắt ông ta sáng chói nhìn một cô gái đeo kính đen, mang giày ủng trước mặt: “Người đẹp, coi bói không?”

 

“Bỏ đi, ông đoán xem, tôi có thể lấy được vị trí đứng đầu của sàn đấu này không.”  Âm thanh khàn khàn của cô gái vang lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK