Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ừ.” 

Lê Văn Vân cười nói: “Ngày mai chúng ta sẽ đi mua một ít thịt về, từ nay về sau mỗi ngày chúng ta sẽ ăn thịt. Cô nhóc vẫn còn nhỏ, không có dinh dưỡng không được đâu. Yên tâm đi, không cần phải chia đều số tiền này.” 

Lại Tuấn im lặng, ông ta lặng lẽ lái xe, sau đó thở dài nói: “Coi như số mệnh vậy, nhưng các cấu kiếm được tiền cũng rất tốt.” 

Cố Bạch cười khà khà nói: “Vẫn phải cảm ơn chú Lại đã giới thiệu, nếu không chúng cháu đã không kiếm được số tiền này!” 

Trong lòng Lại Tuấn vừa cảm thấy ghen tị vừa xúc động. 

Khi về đến nhà đã là khoảng ba giờ ba mươi phút sáng, Lê Văn Vân nói với Lại Tuấn: “Chú Lại, cảm ơn chú, mau tranh thủ ngủ đi!”. 

Lại Tuấn gật đầu, suốt dọc đường không nói một lời, tâm trạng quá phức tạp. 

“Cũng được, các cậu cũng bận cả đêm rồi, mau tắm rửa đi nghỉ ngơi sớm đi.” Lại Tuấn nhìn đám người Lê Văn Vân nói. 

Lê Văn Vân gật đầu, suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Đúng rồi chú Lại, gần đây có nơi nào bán đồ dùng trong nhà không? Chẳng phải chúng ta đã kiếm được 

một ít tiền à? Cháu định ngày mai kêu bác sĩ Phạm đi mua vài vật dụng trong nhà.” 

NC 

Lại Tuấn cau mày, sau đó nói: “Cô Nhược Tuyết trông rất đẹp, ở nơi này đừng nên để cô ấy xuất đầu lộ diện. Nơi này phức tạp, một cô gái đẹp rất dễ bị người ta để ý và bị lừa.” 

Lý Thu gật đầu nói: “Được, vậy ngày mai chúng cháu sẽ tự mình đi mua.” 

Sau đó Lại Tuấn gật đầu nói: “Từ đây đi qua ba con phố nữa là một nơi tương đối sầm uất ở khu Đông, ở đó có rất nhiều người bán nhiều đồ vật này nọ. Các cậu nhớ kỹ đừng cãi nhau với người ta, nếu thấy giá cao quá thì đổi qua nhà khác là được, đừng chọc vào chủ quán, họ có thể mở một cửa tiệm đều là những người có thân phận đấy.” 

Có thể thấy, Lại Tuấn sống rất cẩn thận dè dặt ở thành phố này. 

“Cảm ơn chú Lại.” Lê Văn Vân nói. 

“Vậy thì tôi đi ngủ đây, tôi hơi mệt.” Lại Tuấn nói. 

Nói xong ông ta đi về phía phòng ngủ, Cố Bạch thở dài nói: “Này, hình như chú Lại bị kích thích, đoán chừng buổi tối cũng không ngủ được.” 

Lý Thu đá anh ta một đá rồi nói: “Còn không phải tại tên chó nhiều chuyện này hả, tự nhiên nói ra thu nhập của chúng ta tối nay chi vậy?” 

Cổ Bạch bĩu môi: “Tôi chỉ muốn chia sẻ thôi mà, muốn để chú ấy thấy khả năng kinh tế của chúng ta cũng sẽ vui vẻ hơn.” 

“Chủ Lại là người sống rất cẩn thận dè dặt, không thèm tiền trong túi người khác, đó cũng không phải là tiền của chính mình.” Lê Văn Vân nói: “Có thể chú ấy không vui nhưng dì Chu sẽ vui đấy.” 

“Ai thèm quan tâm ông ta chứ, chúng ta kiếm được nhiều cũng có thể cho họ sống khá giả mà.” Cố Bạch cười nói. 

“Tắm rửa, nghỉ ngơi đi!” Ba người cũng lười đun nước nóng, liền đi tắm nước lạnh, thay quần áo rồi lên tầng hai. Phạm Nhược Tuyết và Trương Văn Hà đang ngồi, nhìn thấy ba người Lê Văn Vân về bèn hỏi: “Công việc thế nào rồi?” 

Lê Văn Vân thật thà đưa hết tiền cho Phạm Nhược Tuyết và nói: “Thu hoạch cũng không tệ!” 

“Lão đại gặp một cô bé nhà giàu, đã cho anh ấy ba ngàn tiền boa. Tôi nghi ngờ cô bé đó đã thích lão đại chúng ta rồi, muốn bao nuôi anh ấy.” Cố Bạch vội vàng nói. 

Phạm Nhược Tuyết hơi nheo mắt lại liếc nhìn Lê Văn Vân: “Mau nghỉ ngơi đi, ngày mai em và Vãn Hà sẽ đi mua sắm, dẫn cả Liễu Ngọc đi theo luôn.” 

Lê Văn Vân cau mày nói: “Đưa cô ấy đi cùng... có sao không?” 

“Với tình trạng tinh thần hiện tại của Liễu Ngọc mà cứ ở đây sẽ không tốt lắm. Ngày mai đưa cô ấy ra ngoài đi dạo, sức khoẻ của cô ấy đã khôi phục được một ít rồi.” Phạm Nhược Tuyết gật đầu nói: “Hơn nữa có em và Vãn Hà 

đây sẽ không có chuyện gì đâu.” 

Quả thực, với kỹ năng của Phạm Nhược Tuyết và Trương Văn Hà, chỉ cần họ không gặp mấy lão đại chân chính thì sẽ không có vấn đề gì lớn cả. 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK