Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nói đùa à!" Trên mặt Trương Vãn Hà lộ ra vẻ khiếp sợ nói: "Đuổi lão đại khỏi Người Gác Đêm? Huân chương trong tay lão đại có thể đập chết người rồi, dưới tình huống không điều tra quá khứ của lão đại chúng ta mà đã trực tiếp đuổi người ue? Các anh sẽ không bị lừa chứ!"

 

Lý Thu kể lại chi tiết mọi chuyện cho bọn họ nghe.

 

Sau khi nghe xong, sắc mặt mấy người trầm xuống.

 

Cố Bạch chửi ầm lên: "Con bà nó, Demps chết tiệt này, còn có một đám người ngu ngốc kia nữa."

 

"Ban đầu lão đại không có biểu hiện gì, anh ấy và Eddie Hodges chém nhau một đao, sau đó trên đường trở về, cả quá trình anh ấy đều không nói gì." Lý Thu thở dài một hơi.

 

Phạm Nhược Tuyết cũng thở dài, sau đó trầm ngâm rồi nói: "Mọi người nghĩ thế nào?"

 

"Còn có thể nghĩ thế nào nữa, nếu là thật, tôi sẽ cùng rời đi với lão đại là được." Cố Bạch nói.

 

"Cái tên Minh Sùng kia là Người Gác Đêm, anh ta cùng một phe với Eddie Hodges đúng không?" Phạm Nhược Tuyết ngước mắt nhìn về phía Lý Thu hỏi.

 

"Phải." Lý Thu nói.

 

"Vãn Hà thì sao? Rút khỏi không?" Phạm Nhược Tuyết hỏi.

 

"Rút!" Trương Vãn Hà gật đầu!

 

"Chúng ta cùng đi một chuyến đi!" Phạm Nhược Tuyết thở hắt ra một hơi nói: "Nếu đã vậy, tất cả chúng ta cùng đến báo với Minh Sùng một tiếng, bảo anh ta truyền tin tức ra ngoài, chúng ta cùng rút khỏi Người Gác Đêm! Mặt khác chuyện này mọi người cứ biết trong lòng là được, đừng nói cho Lê Văn Vân biết, hiểu chưa? Cũng đừng nhắc lại chuyện này, Lê Văn Vân bị đuổi khỏi Người Gác Đêm, anh ấy bị tổn thương nặng hơn chúng ta tưởng tượng nhiều."

 

Mấy người khác đều gật đầu.

 

Bên cạnh, hai người Lâm Khả Hân và Chu Linh Linh không nói gì, nhưng từ trong cuộc nói chuyện của đám người Phạm Nhược Tuyết, hiển nhiên bọn họ đã xác nhận được một chuyện!

 

Lê Văn Vân chính là Lê Văn Thanh, người đàn ông mà bọn họ sùng bái năm năm!

 

Hai người liếc nhau, trong mắt tràn đầy vẻ hưng phấn.

 

"Lê Văn Vân lái xe đi đâu rồi?" Lâm Khả Hân hỏi.

 

Lý Thu đang định ra ngoài bỗng quay lại nhìn hai cô gái, sau đó chỉ về một hướng!

 

Lâm Khả Hân và Chu Linh Linh không chần chừ thêm nữa, bọn họ lên xe, đuổi dọc theo con đường này.

 

...

 

Lê Văn Vân lái xe, xe chạy băng băng trên đường lớn, bởi vì đã ra khỏi thành nên có rất ít xe, vì vậy tốc độ xe của Lê Văn Vân nhanh như gió bão, anh lái xe lao vun vút như vậy tầm một tiếng, chạy đến rìa hòn đảo, nhìn bờ cát cách đó không xa, anh dừng xe ở ven đường, sau khi khóa xe thì đi dọc đến bờ cát rồi ngồi xuống.

 

Anh cứ ngồi trên bờ cát ngẩn người như thế, không ai biết trong đầu anh nghĩ gì.

 

Ở phía xa, có một vài ngôi nhà thưa thớt, hòn đảo này, nằm bên ngoài khu Tội Ác, cho nên cũng sẽ có một vài người ở, nơi này có cả thôn xóm và thành trấn, nhưng mà đa số người nếu có thể vào thành thì vẫn vào thành, bởi vì hoàn cảnh sinh sống bên ngoài sẽ kém hơn một chút.

 

Trong thành còn có thể kiếm được một chút tiền bạc, chứ ở bên ngoài, gần như là không kiếm được chút tiền nào.

 

Lê Văn Vân không quan tâm, anh ngồi ở đó, sắc trời cũng dần tối.

 

Không biết thời gian đã qua bao lâu, bỗng nhiên có một người để trần thân trên, khiêng một cây đao lớn chậm rãi đi ra từ trong thôn, anh ta thấy Lê Văn Vân ngồi trên bờ cát thì ngẩn ra, sau đó đi tới nói: "Con bà nó, cậu chạy tới nơi này làm gì?"

 

Lê Văn Vân quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện thì ra là Đao Ba!

 

Anh có hơi kinh ngạc nói: "Sao anh lại đến nơi này hả?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK