Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên cạnh Lê Hoán, cái tên Trương Dục kia cũng ở đây, dường như anh ta là một con chó của đám con nhà giàu ở Lâm Hải, hơn nữa còn lấy làm tự hào với thân phận này! 

Gương mặt anh ta như cười như không, khinh thường nhìn Lê Văn Vân, sau đó lại nói với Trần Hi: “Em gái Trần Hi, sao em lại quen với loại người này? Tên này là tội phạm cưỡng bức, hơn nữa còn là loại cưỡng bức lúc người ta hôn mê, em phải cách xa anh ta một chút nha!” 

Nghe thấy lời này, sắc mặt Trần Hi không có nhiều thay đổi, chỉ là chép miệng nhìn về phía 

hai người Lê Hoán nói: “Anh ăn cơm với ai thì liên quan gì đến tôi!” 

“Thật tình khuyên bảo mà tính khí còn rất lớn, không nhìn ra lòng tốt của người khác.” 

Lê Văn Vân đứng bên cạnh lại hơi kinh ngạc. 

Lúc Trương Dục nói ra mấy lời này, biểu cảm trên gương mặt Trần Hi không có quá nhiều biến đổi. 

Những người trước kia bao gồm cả Đỗ Tịch Tịch, khi nghe thấy người khác nói anh là tội phạm cưỡng bức, sắc mặt đều thay đổi, hơn nữa rất không tự nhiên, thậm chí trong khoảng thời gian ngắn không biết nên giao lưu với anh như thế nào! 

Những Trần Hi không hề như vậy, dường như cô ấy đã sớm biết. 

“Nói chuyện với anh đừng có luôn mang theo gai nhọn như vậy” Lê Hoán cười nói: “Dù sao chúng ta cũng là người kém chút nữa là kết hôn với nhau, hay là em suy nghĩ lại một chút, em xem, anh thích em, bố anh cũng thích mẹ em, song hỷ lâm môn đó!” 

“Cút đi!” Hiển nhiên Trần Hi tức giận rồi, trên mặt cô ấy lộ ra vẻ phẫn nộ, hét lên một tiếng. 

Lê Văn Vân hơi nhíu mày, vừa định mở miệng nói chuyện, đúng lúc này một giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Lê Hoàn, cậu đừng có quá đáng.” 

Người nói chuyện chính là Trần Mỹ Huyên vừa mới vào cửa. 

Bà ấy trang điểm nhạt, mặc một bộ đồ công sở, thành thục lại trí thức, trên mặt dường như không nhìn thấy dấu vết năm tháng, nhìn giống như mới ba mươi tuổi, trong tay cầm một cái túi xách, vẻ mặt lạnh lùng! 

Lê Hoán quay đầu nhìn bà ấy một chút, vẻ mặt có hơi kiêng dè sau đó lại khẽ cười một tiếng: “Di Trần, lời tôi nói cũng là sự thật thôi, di xem, một mình dị mang theo Trần Hi, mặc dù không thiếu tiền nhưng cũng không dễ dàng gì, tâm ý của bố tôi đối với dì mọi người đều rõ ràng, hơn nữa...” 

Nói đến đây, sắc mặt anh ta khẽ đổi: “Hơn nữa như vậy còn có thể giải quyết vấn đề khẩn cấp của công ty các người, dì gả cho bố tôi rồi, để tôi nói chuyện yêu đương với Trần Hi, tất cả đều là người một nhà, trên phương diện làm ăn đĩ nhiên cũng không cần phân ra tôi hay dì." 

Trần Mỹ Huyên lười nói nhảm với anh ta, trực tiếp lấy điện thoại ra! 

“Được rồi được rồi, tôi sai rồi được chưa?” Lê Hoán thấy bà ấy lấy điện thoại ra liền vội vàng nói. 

Ngay sau đó anh ta lại nhìn Lê Văn Vân nói: “Dì Trần, tôi phải nhắc nhở dĩ một chút, tên Lê Văn Vân này là người cưỡng gian Diệp Hinh chín năm trước, dì vẫn nên ít giao thiệp với anh ta đi!” 

Lê Văn Vân nhíu mày, Trần Mỹ Huyện cười lạnh nói: “Cậu ấy là dạng người gì tôi hiểu rõ hơn cậu, nhanh chóng tránh xa chúng tôi ra, nếu không tôi lập tức gọi điện thoại cho bố cậu!” 

Vẻ mặt Lê Hoán có chút khó coi, anh ta nhìn Lê Văn Vân, ánh mắt âm trầm: “Lê Văn Vân, không tồi, tương lai còn dài, anh ở Lâm Hải, tôi sẽ chậm rãi chơi với anh!” 

Lê Văn Vân tỏ vẻ chẳng sao cả nhún nhún vai. 

Nhìn dáng vẻ đó của anh, mặt Lê Hoàn càng khó coi hơn mấy phần, anh ta liếc mắt nhìn Trương Dục nói: “Chúng ta đi!” 

Đợi hai người kia rời đi Trần Mỹ Huyện mới ngồi xuống trước mặt Lê Văn Vân nhíu mày nói: “Lê Văn Vân, sau này cậu cách xa tên Nhị Thế Tổ kia một chút, ở Lâm Hải cậu ta xem như là tiếng xấu đồn xa.” 

Lê Văn Vân khua tay một cái, tỏ vẻ không đáng kể. 

Nếu như lúc đầu trong nội bộ nhà họ Lê đã có người xuống tay với bố anh là nguyên nhân quan trọng khiến anh vào tù, vậy thì anh với nhà họ Lê, đại khái là không có cách nào có thể hòa hợp rồi. 

Cho nên Lê Hoàn có trêu chọc anh hay không không quan trọng, chỉ là anh có thể thuận tiện cho Lê Hoán chút giáo huấn. 

“Ngược lại là hai người” Lê Văn Vân nói: “Vừa rồi Lê Hoán nói giữa hai người và nhà họ Lê cạnh tranh trên phương diện làm ăn?” 

Trần Hi nghiến răng nói: “Còn không phải do bố con Lê Hoản giở trò quỷ sao, Lê Hoán theo đuổi tôi, sau đó bố anh ta theo đuổi mẹ tôi, chúng tôi không đồng ý nên bọn họ liền tạo áp lực bên trên.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK