Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lê Văn Vân không để ý đến, đôi giày đi vào phòng! 

Trong phòng khách, Trần Hiểu Nguyệt đang luyện quyền buổi sáng, lúc Lê Văn Vân tiến vào, đôi mắt hơi sáng lên. 

Không giống Đỗ Tịch Tịch che chắn kín mít, bởi vì Trần Hiểu Nguyệt tập thể dục nên mặc một chiếc áo bó hở rốn, bên dưới mặc quần giữ nhiệt, phô bày hết vóc người xinh đẹp! 

Vốn dĩ Trần Hiểu Nguyệt là một cô gái ăn mặc khá táo bạo, thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy cô, cô ăn mặc rất mát mẻ, nhưng hiện tại thấy cảnh này vẫn khiến Lê Văn Vân chảy nước miếng! 

Thấy Lê Văn Vân, Trần Hiểu Nguyệt cũng không kiêng dè quá nhiều, vẫn tập ở đó. 

Hiển nhiên bộ quyền cô luyện có hơi khác so với đánh lộn bình thường, đánh lộn bình thường cùng với Sanda, bất luận là nam hay nữ, nếu muốn trở nên lợi hại, toàn thân đều phải luyện thành từng khối cơ bắp mới được. 

Nhưng vóc người Trần Hiểu Nguyệt vẫn rất cân xứng. 

“Đẹp không?” Đỗ Tịch Tịch thấy ánh mắt của Lê Văn Vân liền đi tới bên cạnh anh hỏi. 

Lê Văn Vân ho khan một tiếng, vội vã mở miệng: “Hiểu Nguyệt, quyền pháp này cô học của ai vậy?” 

Trần Hiểu Nguyệt thu lại thể đánh, thở ra một hơi nói: “Học của bố tôi, bố tôi mở võ quán ở Giang Thành.” 

Lê Văn Vân kinh ngạc, đánh giá Trần Hiểu Nguyệt một hồi. 

Thực tế thì trước đây anh đã có ý nghĩ đưa Trần Hiểu Nguyệt vào Người Gác Đêm, không giống Dương Cường và Khương Vĩ, Trần Hiểu Nguyệt có nền tảng nổi bật, hơn nữa tuổi tác cũng nhỏ hơn rất nhiều. 

Lê Văn Vân gật đầy sau đó tùy ý chỉ điểm một chút. 

Theo sự chỉ điểm của Lê Văn Vân, Trần Hiểu Nguyệt phát hiện, lực ra quyền và nhiều thứ khác của mình đều có sự thay đổi lớn! 

Có kinh ngạc nhìn Lê Văn Vân. 

Cô biết Lê Văn Vân rất lợi hại, dù sao lúc đầu cũng tận mắt thấy anh ra tay, dưới tình huống có mười mấy người tay cầm vũ khí, một mình Lê Văn Vân cứu cố ra từ trong đám người đó. 

Nhưng cô không ngờ rằng, sự chỉ điểm tùy ý của Lê Văn Vân lại khiến cô thu hoạch được nhiều như vậy. 

Sau khi chỉ điểm vào chỗ, Lê Văn Vân ngồi trên sô pha nói: “À, tôi tới đây ngủ một giấc, lát nữa hai người đừng tới làm phiền tôi, tôi có tính nóng nảy khi rời giường, chẳng may làm tôi thức giấc, tôi không biết mình sẽ làm ra chuyện cầm thú gì đâu!” 

"Ù!" 

Đỗ Tịch Tịch không tỏ ý kiến gì nói. 

Lê Văn Vân từ từ ngủ thiếp đi, không biết qua bao lâu, anh cảm thấy mũi mình có hơi ngứa, sau đó anh mở to mắt. 

Đập vào mắt là một khuôn mặt cực kỳ tinh xảo! 

Đỗ Tịch Tịch đang đứng từ trên cao nhìn xuống lắc lắc đầu, trên mặt mang theo nụ cười, dùng đuôi tóc của mình quét lên mũi Lê Văn Vân. 

Lê Văn Vân nhìn thấy cảnh này, anh cười hì hì, bỗng nhiên vươn tay ra nắm lấy cánh tay của Đỗ Tịch Tịch, kéo cô ấy về phía trước, đồng thời cả người cũng nhổm lên, lật người một cái đặt Đỗ Tịch Tịch ở dưới thân. 

Khuôn mặt Đỗ Tịch Tịch tràn đầy kinh ngạc, mặt cô mở to, ngay sau đó gương mặt liền đỏ bừng. 

“Anh... anh muốn làm gì!” Đỗ Tịch Tịch có hơi lắp bắp nói. 

Nhìn gương mặt đỏ hồng của Đỗ Tịch Tịch, còn có đôi môi hơi mím lại, cùng với cảm giác tiếp xúc mãnh liệt, Lê Văn Vân cười nói: “Tôi đã nói là tôi có tính nóng nảy khi rời giường rồi, cô nói tôi muốn làm gì?” 

Nói xong anh chậm rãi áp mặt xuống. 

Mặt Đỗ Tịch tịch càng đỏ hơn, nhưng cô ấy lại không hề phản kháng kịch liệt. 

“Các người.” Đúng lúc này, một giọng nói vang lên ở bên cạnh, Lê Văn Vân quay đầu lại nhìn, phát hiện cách đó không xa, Trần Hiểu Nguyệt vừa mới tắm xong, thấy một màn trên ghế sô pha, nhìn tầm mắt của Lê Văn Vân và Đỗ Tịch Tịch lướt qua đây, cô vội vàng nói: “Hai người tiếp tục, hai người tiếp tục! Tôi không nhìn thấy gì hết.” 

Lúc này Đỗ Tịch Tịch mới hồi phục tinh thần, cô ấy nhanh chóng đẩy Lê Văn Vân ra: “Quỷ háo sắc!” 

Lê Văn vẫn mỉm cười ngồi dậy, vốn dĩ anh chỉ trêu chọc Đỗ Tịch Tịch một chút, tất nhiên nếu như không phải Trần Hiểu Nguyệt đột nhiên mở miệng, có khả năng anh thật sự sẽ hôn một cái, có tiện nghi mà không chiếm thì chính là đồ khốn kiếp! 

“Tôi đã nói rồi tôi có tính nóng nảy khi rời giường, là tự cô tới tìm tới.” Lê Văn Vân nói. 

Đỗ Tịch Tịch trừng mắt nói: “Đã mười một giờ trưa rồi anh vẫn còn ngủ, anh là heo à?” 

Nói xong cô còn ném gối trong tay về phía Lê Văn Vân sau đó nhìn Trần Hiểu Nguyệt nói: “Hiểu Nguyệt, cậu không nhìn thấy gì hết.” 

“Ừ, ừ, tớ không nhìn thấy gì hết.” Trần Hiểu Nguyệt híp mắt cười nhìn cô ấy nói. 

Lúc này Đỗ Tịch Tịch mới hài lòng gật đầu rồi nhìn Lê Văn Vân: “Mau dậy chơi với chúng tôi.” 

Lê Văn vẫn sờ mũi cũng không từ chối. 

Một mình anh vốn dĩ có chút nhàm chán, anh muốn đi điều tra chuyện của mình cũng được, hay là đi tìm số hai cũng được, đều phải hành động vào ban đêm mới được 

Thế là anh lại cùng Đỗ Tịch Tịch và Trần Hiểu Nguyệt đi dạo cả buổi trưa, đến tối mới tự ngồi xe về nhà! 

Về đến nhà, anh phát hiện trên sô pha, ba người Tào Dung, Liễu Ngọc còn có Tả Hạo lại tới. 

Tào Dung đang mở miệng nói: “Anh rể à, một nhà các người quả thật thuận buồm xuôi gió, lúc đầu anh là người của nhà họ Lê, quản lý cả một công ty lớn trong tay, sau này khi chuyện của Lê Văn Vân xảy ra, lại trở thành phó chủ tịch tập đoàn Hãn Vũ, lương tháng vài trăm van!" 

“Tôi với chị hai là quan hệ máu mủ, nhưng nhiều năm như vậy, tôi thật sự chưa từng cầu cạnh anh cái gì” Tào Dung nói: “Chuyện duy nhất cầu xin anh chính là muốn Liễu Ngọc đến tập đoàn Hãn Vũ, anh còn không đồng ý! Lần này cho dù thế nào anh cũng phải giúp tôi mới được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK