Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hình như sự thối nát đã xâm nhập vào trong xương tủy của bọn họ rồi.” Trong lòng Lê Văn Vân thầm lẩm bẩm. 

“Lão già Demps này thật đáng sợ, ông ta định hoàn toàn kết liễu với chúng ta đây mà.” Lý Thu hờ hững nói. 

Doãn Thị Đan nói tiếp: “Lúc trước bọn họ nói như vậy là để cho tôi yên lòng. Tôi cũng hết cách nên mới làm như thế. Đó chính là siêu cấp nên tôi đầu dám phản kháng...” 

Lê Văn Vân hờ hững nhìn cô ta, không nói gì nữa, khoảng mười mấy phút sau, cuối cùng bọn họ cũng ngừng lại ở cửa nhà tại Tuấn. 

Hai vợ chồng Lại Tuấn đã đi đưa đồ ăn rồi, còn Lại Dĩnh đang ở trên lầu, từ khi bái Phạm Nhược Tuyết làm thầy, cô bé không còn đi đưa đồ ăn nữa, mà suốt ngày ở trên lầu, để tiếp nhận sự dạy bảo của Phạm Nhược Tuyết. 

Lê Văn Vân dứt khoát kéo Doãn Thị Đan ném vào sân sau, rồi đi lên lầu. 

Nha Đầu đang làm bài tập mà Phạm Nhược Tuyết giao cho cô bé, thật ra chỉ là mấy chữ ghép vần đơn giản mà thôi. 

Sau khi nhìn thấy Lê Văn Vân quay về, cô bé liền ngẩng đầu lên hỏi: “Anh đã tìm được người chưa?” 

“Ừm, người đang ở trong sân sau” Dứt lời, anh nhìn về phía Liễu Ngọc nói: “Cô ta chết hay sống đều do em định đoạt. Nơi này giết người sẽ không phạm pháp, nếu em muốn giết cô ta, nhưng lại không dám ra tay thì anh có thể xuống tay giúp em.” 

Cả người Liễu Ngọc khẽ run lên, cô ấy cắn môi của mình rồi lên tiếng: "Anh hãy dẫn em đi gặp cô ta một lát đi!” 

Lê Văn Vân gật đầu, rồi dẫn Liễu Ngọc đi xuống lầu, đi vào sân sau. Vừa nhìn thấy Doãn Thị Đan, hai mắt Liễu Ngọc bỗng đỏ hoe. 

Doãn Thi Đan cố gắng nở nụ cười nói: “Em gái Liễu Ngọc, quả nhiên là em không sao, chị nghĩ em xinh đẹp như vậy, chắc chắn sẽ rất may mắn." 

Cô ta còn chưa dứt lời, Liễu Ngọc đã lên tiếng hỏi: “Tại sao?” 

Doãn Thi Đan sửng sốt. 

“Tôi và chị không thì không oánlúc chị mới tới Lâm Hải, sống cạnh nhà chúng tôi, mẹ tôi còn thường xuyên chăm sóc chị. Tại sao chị lại dẫn tôi tới thành phố này? Chị có biết nếu Lê Văn Vân không tới, tôi sẽ phải đối mặt với điều gì không?” Hình như lúc này tinh thần của Liễu Ngọc lại trở nên hoảng loạn. 

Trên thực tế, khoảng thời gian này, Liễu Ngọc luôn sống rất áp lực, mặc dù 

thường mặt mày ủ rũ, thẫn thờ nhìn một chỗ. 

Những gì đã trải qua ở Dạ Lai Hương thật sự đã để lại bóng ma rất lớn trong lòng cô ấy. 

Dứt lời, cô ấy liền nhào về phía của Doãn Thi Đan, rồi đấm đá cô ta một trận. 

Như đang phát tiết chuyện gì đó. 

Bởi vì Lê Văn Vân đang ở đây nên Doãn Thi Đan không dám đánh trả lại, đành phải ôm đầu cuộn tròn người lại. 

Liễu Ngọc đánh một trận như đã phát tiết rất nhiều, cộng thêm cô ấy cũng hơi mệt rồi, nên đi tới bên cạnh ngồi xuống, rồi nhìn Lê Văn Vân nói: “Lê Văn Vân... cảm ơn anh, trong lòng em đã thoải mái hơn rất nhiều.” 

“Em định xử lý cô ta thế nào?” Lê Văn Vân hỏi. 

Liễu Ngọc thở dài: “Anh bảo em giết người, em vẫn chưa làm được, dù gì em và cô ta cũng quen biết nhau, nên chúng ta hãy tha cho cô ta một mạng đi.” 

Lê Văn Vân cũng đoán được Liễu Ngọc sẽ xử lý theo kết cục này, Doãn Thi Đan nhất thời mừng rỡ, dứt khoát quỳ xuống nói với Liễu Ngọc: “Liễu Ngọc, cảm ơn em, cảm ơn em” 

 

“Hình như cô cảm ơn hơi sớm rồi đấy.” Lê Văn Vân lạnh nhạt nói: “Liễu Ngọc nói sẽ tha cho cô, nhưng tôi đã đồng ý hay chưa?” 

Doãn Thi Đan ngẩn người. 

Đúng lúc này, Lê Văn Vân lạnh nhạt nói: “Tạm thời tôi sẽ không giết cô, mà tôi sẽ giữ lại mạng của cô vì cô vẫn còn chút tác dụng.” 

Đúng vậy, Doãn Thi Đan là một nhân chứng, cô ta là người trực tiếp tham gia vào việc Demps đối phó với mình. Đợi sau khi anh ra khỏi thành phố này, rồi đi tìm Demps để báo thù, thì Doãn Thị Đan có thể làm nhân chứng, chứng minh hành động độc ác của Demps. Đến lúc đó Lê Văn Vân xuống tay với ông ta sẽ danh chính ngôn thuận, mà Liên hiệp quân của Người Gác Đêm cũng không thể nói gì được. 

Còn kết cục cuối cùng của cô ta thì đợi ra ngoài rồi hẵng nói. 

Lê Văn Vân ngẫm nghĩ một lát rồi nhìn Lý Thu nói: “Anh hãy đưa cô ta tới chỗ Miêu Nữ đi, để Miêu Nữ canh chừng giúp chúng ta.” 

Lý Thu gật đầu. 

Còn Doãn Thị Đan thì sắc mặt nhất thời xám xịt. 

Nhưng Lê Văn Vân chẳng hề đồng tình, dựa vào những chuyện mà cô ta đã 

làm, có thể giữ lại mạng sống cho cô ta là Lê Văn Vân đã nhân từ lắm rồi. 

Ngạo Húc lái xe chở Lý Thu và Doãn Thị Đan rời đi, Lê Văn Vân khẽ thở phào nhẹ nhõm. 

Coi như bây giờ anh đã hoàn thành một mục đích trong mấy mục đích mà anh đi tới thành phố này. Tiếp theo là đi tìm mấy người Khương Vĩ, sau đó... là giải quyết triệt để Bùi Nghênh Tùng và Ellen Hilbert. 

Mà tiền đề của mọi chuyện là mình phải khôi phục chân khí mới được. 

“Không biết đến chừng nào mình mới có thể khôi phục đây?” Lê Văn Vân cau mày nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK