Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Năm năm trước tôi đã từng rời khỏi nơi này.” Lê Văn Vân trả lời.

 

Trần Tiêu sửng sốt, anh ta không quan tâm đến chuyện bên ngoài, mà suốt ngày chỉ biết vô tri vô giác, lấy rượu để sống qua ngày. Tất nhiên sẽ không biết đến chuyện năm năm trước Lê Văn Vân đã khấy đảo nơi này đến long trời lở đất, đa số sự hiểu biết về khu Tội Ác của anh ta đều do Đao Ba đã nói với anh ta.

 

“Đao Ba đã biết thân phận của tôi chưa?” Lê Văn Vân hỏi.

 

“Cậu ta vẫn chưa biết, tôi không hề nói chuyện này với cậu ta.” Trần Tiêu lại nói.

 

Anh ta rất kiệm lời, nên Lê Văn Vân nhất thời không biết nên nói gì với anh ta. Anh ho khan một tiếng rồi nói: “Nói tóm lại anh cứ yên tâm, đợi tôi khôi phục lại chân khí, sẽ cho anh tận mắt chứng kiến tôi chém đứt đầu lão già Demps đó, nên...”

 

Nói đến đây, Lê Văn Vân đứng dậy, nhìn Trần Tiêu nói: “Bây giờ tôi lấy thân phận đội trưởng tiểu đội Người Gác Đêm 11762 Hoa hệ, chính thức mời anh gia nhập vào tiểu đội của tôi, anh có đồng ý không?”

 

Trần Tiêu sửng sốt, ánh mắt bỗng phóng ra tia sáng, nhưng tia sáng này lại nhanh chóng biến mất. Anh ta lắc đầu nói: “Tôi có thể giúp cậu đánh nhau, chém giết, còn chuyện gia nhập vào Người Gác Đêm thì thôi đi.”

 

Quả thật, đối với anh ta, Người Gác Đêm đã từng tổn thương đến trái tim của anh ta.

 

Lê Văn Vân thở dài, cũng không nói gì nữa, rồi anh dời mắt nhìn con phố đối diện.

 

Anh phát hiện ra ở phía đối diện Đao Ba đang hoảng hốt nhìn ông lão đeo kính đen kia, rồi nuốt nước miếng, vẻ mặt xoắn xuýt.

 

Một lúc sau, anh ta lục túi lấy ra mấy tờ tiền nhăn nheo.

 

Lê Văn Vân vội vàng đi qua đó.

 

Đúng lúc này, Đao Ba lên tiếng: “Đại sư, trong tay tôi không có nhiều tiền như vậy, mà chỉ có một trăm ba mươi bảy luca thôi.”

 

Trên mặt ông lão đó hiện lên vẻ khó xử nói: “Haizzz, đây vốn là chuyện tiết lộ thiên cơ, nếu tôi tiết lộ quá nhiều sẽ bị trời phạt, nhưng thấy tấm lòng rất chân thành của cậu, thôi thì một trăm ba mươi bảy cũng được, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp. Tôi sẽ nhận lấy một trăm ba mươi bảy luca này, rồi nói cho cậu biết cách hóa giải chuyện này.”

 

Dứt lời, ông ta định vươn tay nhận lấy số tiền kia.

 

Đúng lúc này, Lê Văn Vân liền đè mấy tờ tiền xuống bàn nói: “Sao thế? Anh Đao Ba, vị đại sư này cũng nói với anh rằng anh có họa sát thân đúng không?”

 

Đao Ba ngạc nhiên hỏi ngược lại: “Sao cậu biết?”

 

“Hôm qua ông ta cũng nói với tôi rằng tôi có họa sát thân. Anh đừng mất cảnh giác, anh đã sống bao nhiêu năm rồi mà còn tin những lời nhảm nhí này.” Lê Văn Vân cạn lời nói, rồi nhét tiền vào túi Đao Ba.

 

Mặc dù bây giờ tên này đang quản lý một con phố, nhưng vẫn rất nghèo, không ngờ toàn bộ gia sản chỉ có một trăm ba mươi bảy luca này.

 

Đao Ba sửng sốt, rồi nhanh chóng phản ứng lại, anh ta dứt khoát rút một thanh đao ra nói: “Mẹ kiếp, không ngờ ông lại dám lừa ông đây? Ông có biết ai là lão đại con phố này không hả?”

 

“Haizzz, cậu tin hay không thì tùy!” Ông lão thở dài nói.

 

Cô gái ở bên cạnh vẫn cười hì hì, nhưng không nói gì. Bọn họ nhìn thấy Đao Ba sắp ra tay, nhưng hình như bọn họ chẳng hề sợ hãi.

 

Đúng lúc này, Trần Tiêu đi tới đè tay Đao Ba xuống, ra hiệu anh ta đừng ra tay.

 

Lê Văn Vân lạnh nhạt nhìn ông lão nói: “Lão già, ông lừa người khác thì không sao, nhưng đừng lừa lên người chúng tôi. Chúng tôi không thu phí bảo kê trên con phố này đã tốt lắm rồi, nên ông đừng chọc chúng tôi phải đuổi ông đi.”

 

Ông lão cũng không nổi giận mà khẽ cười nói: “Cậu không tin sao?”

 

“Tất nhiên là tôi không tin rồi!” Lê Văn Vân nói.

 

“Vậy nếu tôi nói cho cậu biết, tôi biết Bùi Nghênh Tùng đang sống ở đâu thì sao?” Ông lão nhếch miệng cười hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK