Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có lẽ anh ta chưa từng đối diện trực tiếp với Lê Văn Vân, nhưng mà những lời đồn về Lê Văn Vân trong những năm đó, anh ta lại nghe rất nhiều. 

Bản thân anh ta vậy mà lại rơi vào trong tay của một người đáng sợ như thế này, anh ta cảm thấy cả cơ thể không có cách nào nghe theo sự điều khiển của mình nữa rồi, cả người từ trên xuống dưới đều ớn lạnh, hàm răng thì không ngừng run lên phát ra tiếng kêu cầm cập. 

“Anh...anh...muốn...làm gì.” Anh ta kinh ngạc nhìn Lê Văn Vân. 

Lê Văn Vân vẫn cười híp mắt, anh thở mạnh một hơi, nói: “Nói ra xem thử, các người có bao nhiêu người ở Giang Thành, ở nơi nào, tôi phải tìm hiểu một chút, nếu như không nói hoàn chỉnh, anh sẽ chết ngay lập tức. Yên tâm, trình độ giết người của tôi cũng không tệ, bảo đảm anh sẽ không cảm nhận được chút đau đớn nào.” 

Chết! 

Đối với bất kì người nào cũng là điều đáng sợ, sát thủ của Hồng Nguyệt không phải là loại người như Đội Cảm Tử. 

Nghe thấy lời này của Lê Văn Vân, người đàn ông đầu húi cua đó nghiến răng nói: “Chúng tôi tổng cộng có mười người, nhưng mà trước kia đã chết hai người rồi...Bây giờ chỉ còn lại tám người, ngoài tôi ra thì họ đều ở trên xe bên ngoài.” 

“Xem ra quả nhiên là anh không thành thật nhỉ.” Lê Văn Vân cười híp mắt, đứng dậy đi đến chỗ anh ta. Đồng thời lấy con dao găm được giấu trong thắt lưng của người đàn ông đầu húi cua, anh đưa con dao đến lỗ tai của anh ta. 

“Là thật...thật sự chỉ có mấy người chúng tôi thôi.” Cả người đàn ông đầu húi cua sắp bị dọa cho chết mất rồi, trong chốc lát mồ hôi lạnh từ trên trán anh ta tuôn ra ngoài. 

“Xẹt!” Lê Văn Vân không hề do dự, anh xoay cổ tay một cái, con dao găm lướt qua cổ họng của người đàn ông húi cua. 

“Anh...anh..” Vẻ giận dữ liền thoáng qua trong mắt người đàn ông đầu húi cua, ngay sau đó, cả người anh ta lảo đảo ngã xuống dưới đất. 

Giọng nói của Lê Văn Vân vang lên bên tai anh ta: “Hoa Hồng Đỏ rõ ràng ở Giang Thành mà.” 

Người đàn ông đầu húi cua sững người, ngay sau đó, hơi thở của anh ta cũng từ từ biến mất. 

Lê Văn Vân khẽ mỉm cười nói: “Bảy người đó đều ở bên ngoài, xem ra có thể kết thúc nhiệm vụ lần này sớm hơn rồi.” 

Nói rồi, anh đứng dậy, lấy rất nhiều giấy vệ sinh, bụm chặt chỗ cổ của người đàn ông đầu húi cua lại, tránh để máu chảy xuống nền nhà, anh không rảnh để xử lý. Trần Vũ thì bị đánh ngất rồi, có lẽ phải ngủ mê đến sáng sớm ngày mai. 

Sau đó, anh đứng dậy đi ra khỏi biệt thự. 

Vừa mới đi ra, vẻ mặt anh có chút thay đổi, sau đó anh quay đầu nhìn về phía xa! 

Ở phía xa xa, dưới ánh đèn cách đó chừng trăm mét, một bóng người xinh đẹp mặc chiếc váy màu đỏ đang đứng dưới đèn đường, nhìn Lê Văn Vân từ xa. 

Lê Văn Vân cười khinh, sờ sờ mũi nói: “Hoa Hồng Đỏ sao?” 

Dưới ánh đèn lờ mờ, thân hình đẹp mê hồn trong chiếc váy đỏ đó trông như có một phong tình khác. 

Lòng Lê Văn Vân khẽ lay động, anh không ngờ Hoa Hồng Đỏ sẽ lại xuất hiện nơi này. 

Hơn nữa trước kia anh vẫn luôn không phát hiện ra, rõ ràng cô ta đã đi theo 

sau anh từ lâu rồi. 

“Không hổ là sự tồn tại nằm trong top mười danh sách sát thủ.” Lê Văn Vân sờ sờ mũi, ngay sau đó, một nụ cười xuất hiện trên khóe môi anh. 

Sát thủ nằm trong top mười của thế giới ngầm, nhất định đều có kỹ năng nhất định, mà thân là một sát thủ, theo dõi, ẩn núp bản thân, ra một đòn chí mạng vào thời khắc quan trọng, đó đều là sở trường của họ. 

Nhưng đối diện với sát thủ nằm trong top mười thế giới này, Lê Văn Vân lại không có bất cứ biểu hiện gì của sự sợ hãi, anh sờ sờ mũi mình, rồi bình tĩnh đi qua bên đó. 

Hoa Hồng Đỏ cứ đứng như thế ở đó, cô ta không lùi lại, chỉ cười híp mắt nhìn Lê Văn Vân. 

Theo những bước chân tiến lại của Lê Văn Vân là nụ cười của cô ta nở trên môi. 

Anh đi thẳng đến trước mặt Hoa Hồng Đỏ, dưới ánh đèn lờ mờ, Lê Văn Vân đứng thẳng lại, anh nhìn Hoa Hồng Đỏ, đôi mắt khẽ híp lại. 

“Tôi nhìn nhầm rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK