Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Âm thanh rơi xuống, toàn trường đều rơi vào trạng thái tĩnh lặng. 

Bút tích thật sự của Đường Dần là vô giá, thế nhưng bản vẽ này rất nhỏ, kỳ thật hơn một trăm hai mươi tỷ đã là mức giá cực hạn rồi. 

Ai cũng không nghĩ tới, Lê Hoán lại nâng giá lên đến một trăm năm mươi tỷ. 

Trên sân khấu, Tần Tuyết Nhi cũng mỉm cười nói: "Anh Lê số 3 ra giá một trăm năm mươi tỷ! Còn ai ra giá cao hơn không?" 

Phía sau Lê Văn Vân, Hà Mậu Tuấn nhíu chặt mi tâm. Anh ta không nghĩ tới món đồ này lại được nâng giá cao như vậy. 

Hơn nữa, người ra giá lại là Lê Hoán. Nếu như anh ta cạnh tranh với Lê Hoàn, đến lúc đó không nói đến vấn đề lãng phí tiền bạc, anh ta còn có thể đắc tội với Lê Hoán. Mặc dù gia đình anh ta có tiền, nhưng so với nhà họ Lê thì thua kém không biết bao nhiêu! 

Tài chính anh ta có thể điều động cũng chỉ khoảng một trăm năm mươi tỷ mà thôi, tăng thêm nữa thì sẽ đến một mức giá anh ta không trả nổi. 

"Sao vậy? Không tăng nữa à?" Lê Văn Vân quay đầu, cười như không cười nhìn anh ta: "Không phải anh vừa mới nói muốn đấu giá tặng cho Hân Hân sao? Lúc này mới có một trăm năm mươi tỷ mà đã không muốn rồi? Hay là.. anh không có tiền?" 

Hà Mậu Tuấn ngẩn ra, cắn răng nghiến lợi nhìn Lê Văn Vân nói: "Hừ, tôi có đấu giá hay không mắc mớ gì tới anh? Tôi mở miệng tối thiểu cũng phải một trăm năm mươi tỷ, còn anh thì sao? Một tên ở trong tù ngây ngốc suốt chín năm, đây là lần đầu tiên nghe thấy con số này đúng không? Bây giờ anh đào đầu ra một trăm năm mươi ngàn? Nếu như có gan, anh giơ thẻ thử xem!" 

Hiện tại nếu như giơ thẻ, cũng có nghĩa anh phải ra giá hơn một trăm năm mươi tỷ. 

Hàng đầu tiên, khóe miệng Lê Hoán lộ ra một nụ cười bình thản. Anh ta cho rằng trong hội trường này, không ai dám tranh đoạt cùng với anh ta! 

Ngay cả Liễu Bạch và Phương Quân ở bên cạnh anh ta cũng không có tư cách. 

Trên mặt Tần Tuyết Nhi lộ dáng vẻ tươi cười, cô ta mở miệng nói: "Một trăm năm mươi tỷ lần thứ nhất, một trăm năm mươi tỷ lần thứ..." 

Đúng lúc đó, ở phía sau, Lê Văn Vân giơ thẻ bài của mình lên thản nhiên nói: "Một trăm sáu mươi lăm tỷ!" 

"Xôn xao!" 

Trong khoảng thời gian ngắn, rất nhiều người đều đưa mắt nhìn về phía anh! 

Thời điểm Lê Hoán bỏ ra một trăm năm mươi tỷ đã đủ khiến mọi người kinh hãi. 

Bức tranh này đại khái cũng chỉ có hơn một trăm hai mươi tỷ, đương nhiên, người có tiền thích sưu tầm thật sự thì trả giá cao hơn một chút cũng không sao cả. 

Cho nên thời điểm Lê Hoán ra đến một trăm năm mươi tỷ, tất cả mọi người đều có chút kinh ngạc. Kết quả là hiện tại, Lê Văn Vân lại tăng thêm một trăm năm mươi triệu! 

Thấy ánh mắt mọi người đều nhìn mình, Lê Văn Vân sờ sờ mũi. 

Ở phía trước, Lê Hoán nghe được âm thanh này, sắc mặt hơi đổi một chút, sau đó quay đầu. Trong khoảnh khắc nhìn thấy Lê Văn Vân, bốn người ngồi đằng trước đều ngẩn người. 

"Là cái thằng khốn đó!" Phương Quân chửi ầm lên. 

"Làm sao anh ta có thể bỏ ra đến một trăm sáu mươi lăm tỷ?" Trương Dục cười lạnh cất lời. 

Lê Hoán hừ lạnh, bình thản ngẩng đầu nói: "Tuyết Nhi, buổi đấu giá của các người sao ai cũng có thể tiến vào vậy chứ? Hơn nữa người nào cũng có thể ra giá là sao? Các người không điều tra gia cảnh của anh ta một chút sao? Trước đây, cái người tên là Lê Văn Vân này đã từng ngồi tù chín năm vì phạm tội cưỡng hiếp, anh ta vốn không thể trả nổi số tiền một trăm sáu mươi lăm tý!" 

Ở Lâm Hải, dù sao Lê Văn Vân cũng là một danh nhân, nghe thấy Lê Hoán nhắc tới, không ít người dời mắt nhìn qua. 

Hà Mậu Tuấn cười lạnh một tiếng nói: "Ha ha, đáng đời anh còn ráng kiên trì tỏ vẻ, để tôi xem anh làm sao xuống đài."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK