Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới ánh đèn lờ mờ, thân hình đẹp mê hồn trong chiếc váy đỏ đó trông như có một phong tình khác. 

Lòng Lê Văn Vân khẽ lay động, anh không ngờ Hoa Hồng Đỏ sẽ lại xuất hiện ở nơi này. 

Hơn nữa trước kia anh vẫn luôn không phát hiện ra, rõ ràng cô ta đã đi theo sau anh từ lâu rồi. 

“Không hổ là sự tồn tại nằm trong top mười danh sách sát thủ.” Lê Văn Vân sờ sờ mũi, ngay sau đó, một nụ cười xuất hiện trên khóe môi anh. 

Sát thủ nằm trong top mười của thế giới ngầm, nhất định đều có kỹ năng nhất định, mà thân là một sát thủ, theo dõi, ẩn núp bản thân, ra một đòn chí mạng vào thời khắc quan trọng, đó đều là sở trường của họ. 

Nhưng đối diện với sát thủ nằm trong top mười thế giới này, Lê Văn Vân lại không có bất cứ biểu hiện gì của sự sợ hãi, anh sờ sờ mũi mình, rồi bình tĩnh đi qua bên đó. 

Hoa Hồng Đỏ cứ đứng như thế ở đó, cô ta không lùi lại, chỉ cười híp mắt nhìn Lê Văn Vân. 

Theo những bước chân tiến lại của Lê Văn Vân là nụ cười của cô ta nở trên môi. 

Anh đi thẳng đến trước mặt Hoa Hồng Đỏ, dưới ánh đèn lờ mờ, Lê Văn Vân đứng thẳng lại, anh nhìn Hoa Hồng Đỏ, đôi mắt khẽ híp lại. 

“Tôi nhìn nhầm rồi.” Hoa Hồng Đỏ lạnh nhạt nói: “Lúc nãy tôi nhìn thấy anh, liền cảm thấy dường như có một cảm giác quen thuộc, bây giờ nhớ lại, chúng ta đã gặp qua ở trạm xe tàu điện ngầm rồi.” 

Cho dù là trong màn đêm tối, Hoa Hồng Đỏ vẫn đeo kính đen, cô ta nhìn thấy Lê Văn Vân tiến lại gần thì tháo kính xuống, đôi môi đó khẽ động, mở miệng nói. 

Lê Văn Vân híp mắt lại, nhìn phía dưới ánh đèn, rồi lại nhìn ánh đèn đang sáng của biệt thự, đột nhiên anh nhe miệng cười, nói: “Tâm tư cũng không tồi, biết Người Gác Đêm đều hành động bí mật, sẽ không để lộ.” 

Đây là một trong những quy tắc của Người Gác Đêm, không giết người trong hoàn cảnh lộ rõ. 

Đương nhiên Lê Văn Vân chỉ thừa nhận mình là Người Gác Đêm, chứ không hề thừa nhận mình từng là Người Gác Đêm số 0. 

Anh phải bảo mật thân phận này. 

Hoa Hồng Đỏ lạnh nhạt nói: “Không ngờ, ba năm rồi, anh vẫn còn sống.” 

Lê Văn Vân khẽ nhếch mày một cái. 

Hoa Hồng Đỏ nhìn Lê Văn Vân, điềm đạm nói: “Lúc nãy tôi đã nhìn thấy anh ra tay với đầu húi cua rồi, loại khí thể bùng nổ bất ngờ đó, trên thế giới này không có nhiều người có thể đạt đến trình độ này, và không khó để loại trừ khả năng của tuổi tác.” 

Lê Văn Vân bật cười, nhưng sát khí hiện ra rõ ràng trong ánh mắt không hề giấu giếm, anh nói: “Suy nghĩ của cô cũng rất tinh tế, biết được thân phận của tôi rồi, lại lựa chọn ở dưới ánh đèn, để những người khác có thể nhìn thấy tôi. Cô tưởng tôi không dám ra tay với cô.” 

“Nhưng nếu như cô đã biết là tôi rồi, cô cảm thấy tôi sẽ ra bài như thường lệ không?” Lê Văn Vân liếm liếm môi, hỏi. 

Vẻ mặt Hoa Hồng Đỏ đột nhiên biến đổi nhẹ, cô ta vội vàng nói: “Số 0, tôi đến tìm anh là để bàn chuyện hợp tác, ví dụ như chúng tôi rút ra khỏi Giang Thành, đồng thời tôi sẽ giúp anh du Bùi Nghênh Tùng ra. Không phải anh luôn muốn giết Bùi Nghênh Tùng sao?” 

Lông mày Lê Văn Vân khẽ động, bọn họ có rút ra khỏi Giang Thành hay không, đối với Lê Văn Vân, điều đó không quan trọng, dù sao anh không hề sợ bọn họ. Nhưng Hoa Hồng Đỏ nói sẽ giúp anh du Bùi Nghênh Tùng, thủ lĩnh của Hồng Nguyệt ra, thì lại làm cho Lê Văn Vân có chút động lòng rồi. 

“Cho tôi một lý do.” Lê Văn Vân điềm đạm nói: “Cô là người của Hồng Nguyệt, là trợ thủ đắc lực của Bùi Nghênh Tùng, cho tôi một lý do để tôi tin cô.” 

Hoa Hồng Đỏ thở mạnh một hơi, nói: “Thứ nhất, sau khi tôi phát hiện ra anh, hoàn toàn có thể lựa chọn không để lộ bản thân ra. Thứ hai, quan trọng nhất là tôi muốn thoát khỏi Hồng Nguyệt.” 

Lê Văn Vân ngạc nhiên nhìn Hoa Hồng Đỏ, khóe môi cong lên cười nhẹ, nói: "Hồng Nguyệt các người không phải là cẩu của bọn chúng sao?” 

“Cho nên tôi muốn thoát khỏi đó, trên thế giới này, ít người có thể giúp được tôi, người sẵn lòng giúp đỡ tôi thì càng ít hơn.” Hoa Hồng Đỏ nhìn Lê Văn Vân nói: "Hơn nữa, sau khi anh giết Bùi Nghênh Tùng, giúp tôi thoát ly khỏi Hồng Nguyệt, tôi sẽ nói cho anh biết bí mật liên quan đến cái hộp sắt đó!” 

Vẻ mặt Lê Văn Vân khẽ biến đổi. 

Cái hộp sắt đó là một trong những mục tiêu nhiệm vụ của anh vào ba năm trước, lúc Phạm Nhược Tuyết rời đi, cô đã đem cái hộp sắt đó đi rồi. 

Cái hộp sắt đó vuông vuông, bên trong đựng gì thì Lê Văn Vân không rõ, anh cũng không hứng thú đi nghiên cứu, nhưng khi nghe thấy Hoa Hồng Đỏ nói vậy thì anh lại có chút tò mò rồi. 

“Thỏa thuận xong!” Lê Văn Vận cười híp mắt nói. 

Lúc Lê Văn Vân nói câu này, Hoa Hồng Đỏ cảm giác được cái cảm giác nguy hiểm trên người mình đã biến mất một cách đột ngột. 

Cô ta bật cười lên, khuôn mặt và cơ thể toát lên khí chất mê hoặc đầy mạnh mẽ, cô ta bước tới trước một bước. 

Lê Văn Vân lập tức ngửi thấy một mùi hương. 

Hoa Hồng Đỏ đặt tay lên vai Lê Văn Vân, từ từ trượt xuống, đồng thời nói bằng một giọng điệu mê hoặc: “Quả nhiên không hổ từng là Người Gác Đêm số 0, nếu như trước kia lúc ở tàu điện ngầm nhận ra anh thì tôi đảm bảo không để anh thoát khỏi lòng bàn tay của tôi. Đương nhiên, bây giờ cũng không muộn, ở bên tháp Voi Trắng tôi có một phòng giường lớn, có hứng thú đi cảm nhận thử không?” 

Lời này có thể nói là vô cùng mê hoặc, Lê Văn Vân cũng không nhịn được mà nuốt nước bọt! 

Ánh mắt anh liếc nhìn qua bên cạnh, ngay sau đó mí mắt anh không kìm được mà giật lên dữ dội.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK