Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Có ích hay không, phải đi mới biết.” Lê Văn Vân nhìn cô ấy nói: “Đi thôi, tôi sẽ lái xe đưa cô tới đó trước!” 

Dù gì Trần Hi cũng chỉ là một đứa trẻ, dù Trần Mỹ Huyên gặp một số rắc rối trong gia đình nhưng bà ấy vẫn bảo vệ Trần Hi rất tốt. 

Bởi vậy khi Trần Hi đối mặt với loại chuyện này, cô ấy hơi hoang mang lo sợ, khi Lê Văn Vân nói như vậy thì đương nhiên cô ấy chọn tin Lê Văn Vân. 

D> 

“Đi thôi!” Lê Văn Vân nhìn cô ấy cười cười. 

“Tôi kêu anh tôi đi thẳng đến nhà họ Lý nha?” 

Lê Văn Vân gật đầu nói: “Ừ, cứ kêu anh trai cô đến đó là được. Sau khi đến nơi, bảo anh ta liên lạc với Hoàng Gia Gia, đến lúc đó tôi sẽ nói cho họ biết cần phải làm gì.” 

Vương Giai Kỳ gật đầu nói: “Được, tôi sẽ lập tức gọi điện cho anh trai.” 

Lê Văn Vân và Trần Hi bước ra khỏi phòng, Long Nhã Lâm vẫn đang gọi điện thoại cho Long Ưng Đài ở đằng kia, cô ấy ngồi xổm trên mặt đất không ngừng lau nước mắt. Thấy Lê Văn Vân và Trần Hi bước ra, cô ấy hơi ngẩn người, vội vàng quay người đi như thể không muốn Lê Văn Vân nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của mình. 

Đúng vậy, cô ấy đã trả được mối thâm thù rồi, ban nãy vì hai mươi cái xác trước mặt mà tâm trạng hơi kích động nên vẫn chưa có cảm giác vui mừng của người đã báo được thù. 

Lúc này, sau khi gọi điện thoại cho Long Ưng Đài, cảm giác ấy lại trào dâng lên khiến cô ấy không kiềm lòng được. 

Lê Văn Vân cũng không quan tâm lắm khi nhìn thấy dáng vẻ của cô ấy, anh rút chìa khóa xe ra, bấm nút rồi đưa Trần Hi lên xe! 

Lúc này đã hơn ba giờ chiều. 

Sau khi lên xe, Lê Văn Vân lấy điện thoại di động ra gọi cho Hoàng Gia Gia. 

Rất nhanh đầu bên kia điện thoại đã kết nối, giọng nói nịnh nọt của Hoàng Gia Gia vang lên: “A lô, anh Vân hả, có gì dặn dò ạ?” 

Lê Văn Vân ngẩn người rồi phì cười nói: “Cậu có quen thân với người nhà họ Lý không?” 

“Không quen!” Hoàng Gia Gia nói: “Em không thể chơi nổi với cháu trai nhà họ Lý, cả một đám lúc nào cũng giả bộ ta đây, làm như giỏi lắm vậy đó, nhìn đã muốn đánh rồi.” 

“Vậy thì cho cậu cơ hội đánh bọn họ, cậu dám không?” Lê Văn Vân cười hỏi. 

“Hả?” Hoàng Gia Gia hắng giọng rồi nói: “Chuyện này vẫn thôi đi, đám người của nhà đó ít nhiều cũng đều luyện võ, em đánh không lại đâu. Má ơi, không phải anh đã làm gì đám người họ Lý đó rồi chứ?” 

Lê Văn Vân khởi động xe, cười nói: "cũng không thể nói như vậy, nhưng cậu cứ đến cổng nhà họ Lý trước đi.” 

“Vậy thì được.” Hoàng Gia Gia nói: “Nếu như anh muốn, em sẽ cùng anh cho họ một trận. Dù sao nếu là anh cầm đầu thì ông nội em sẽ không nói gì đâu, cùng lắm thì ông nội lau dọn bãi chiến trường cho chúng ta là được. Em đã ngứa mắt với đám con cháu nhà họ Lý từ lâu rồi.” 

Lê Văn Vân yên lặng, sau đó cúp điện thoại. 

Vào thời điểm này, tình hình giao thông của Yên Kinh cũng không tệ lắm, mất khoảng nửa tiếng đồng hồ bọn họ đã dừng lại trước một tòa biệt thự to lớn ở trung tâm thành phố Yên Kinh. 

Phải công nhận nhà họ Lý này thực sự rất giàu có, vừa nhìn đã thấy ngôi nhà này thật khổng lồ, ở một mức độ nào đó nó giống như một biểu tượng của Yên Kinh rồi. 

Ở một nơi tấc đất tấc vàng như Yên Kinh, càng ở trung tâm thì giá càng cao, riêng toà nhà của dòng họ Lý cũng đã có giá trị mười mấy triệu tệ, thậm chí còn cao hơn. 

Sau khi xuống xe, từ xa Lê Văn Vân đã nhìn thấy xe của Hoàng Gia Gia, anh ta cũng đã nhìn thấy Lê Văn Vân nên vội vàng xuống xe. 

Anh ta nhảy đến bên cạnh Lê Văn Vân, sau khi đánh giá qua một lượt Trần Hi, anh ta khều khều vai Lê Văn Vân nói: “Này này, anh Vân, hèn gì anh không thèm đi chơi với tụi em, thì ra là bên cạnh có người đẹp. Cứ hết

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK