Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phó Vũ dẫn mấy người Lôi Tấn rời đi, tất nhiên trước khi đi, anh định tiêu diệt toàn bộ đám người Lôi Tần này, mấy người ở trấn trên này đã bị bọn họ ức hiếp trong thời gian dài, nên Lê Văn Vân không có ý định giữ bọn họ ở lại. 

Kể cả Lý Tiểu U cũng rời đi, chỉ còn lại một mình Phạm Nhược Tuyết là ở lại nơi này để chăm sóc vết thương cho Lê Văn Vân. 

Căn nhà nhỏ ở giữa núi lại bắt đầu trở nên yên tĩnh. 

Lê Văn Vân định thuyết phục Lý Vân tới Yên Kinh sinh sống, nhưng hình như Lý Vân hơi cố chấp, sau đó Phạm Nhược Tuyết bảo phải tiến hành chữa trị cho Lê Văn Vân, nên Lê Văn Vân và Phạm Nhược Tuyết cùng đi vào một căn phòng. 

Hàn Phượng đảm nhiệm chức trợ lý cho Phạm Nhược Tuyết. 

Lúc bà ta tận mắt nhìn thấy Phạm Nhược Tuyết làm kiểm tra, rửa sạch, rồi băng bó, thậm chí là tiến hành phẫu thuật đơn giản cho Lê Văn Vân một lần nữa, thì cả người Hàn Phượng đã tràn đầy kính phục đối với Phạm Nhược Tuyết. 

“Bác sĩ Phạm, không ngờ cô còn trẻ như vậy mà y thuật đã cao siêu như thế.” Hàn Phượng nói với Phạm Nhược Tuyết. 

Lê Văn Vân nhoẻn miệng cười nói: “Bác sĩ Phạm là bác sĩ tốt nhất trên thế giới này này đấy, đúng rồi, dì Hàn, dì cũng tới Yên Kinh cùng tụi cháu đi, dẫn người trong nhà của dì cùng đi luôn. Sau khi tới Yên Kinh rồi, về nơi ở hay tiền bạc gì đó thì dì không cần phải lo lắng, cháu sẽ thu xếp ổn thỏa hết cho dì, kể cả công việc của người nhà dì và bản thân dì, nếu dì muốn đi làm thì cứ việc nói với cháu.” 

Hàn Phượng ngẩn người. 

Con người đều muốn sống tốt một chút, Lê Văn Vân vừa nói như thế, Hàn Phượng đã nhất thời động lòng, bà ta nghiến răng nói: “Vậy... tôi về bàn bạc với người nhà một lát, cậu thấy thế nào?” 

Lê Văn Vân mỉm cười với bà: “Không thành vấn đề, đúng rồi, dì nhớ đừng tiết lộ chuyện liên quan đến Người Gác Đêm nhé, một chút cũng không được.” 

“Tôi biết rồi” Hàn Phượng đáp rồi gấp gáp rời đi. 

Đợi bà ta rời đi rồi, Phạm Nhược Tuyết mới thở phào nhẹ nhõm, cô cầm một chiếc ghế, rồi ngồi xuống bên cạnh Lê Văn Vân. 

Nhìn đôi mắt thâm quầng của Phạm Nhược Tuyết, Lê Văn Vân sờ mũi nói: “Em cũng ngủ một lát đi, nhìn đôi mắt thâm quầng của em này, gần đây em nhớ anh nhiều lắm à?” 

“Anh bớt lải nhải lại đi!” Phạm Nhược Tuyết lườm anh nói: “Tối nay em ngủ ở đâu?” 

Lê Văn Vân lặng lẽ nói: “À, căn phòng này vốn là của Lý Giai Dao, sau khi anh được cứu về thì cô ấy ngủ trên chiếc ghế ở bên ngoài. Nhà bọn họ nhỏ như vậy, hay là... em và anh nằm chen chúc một chút vậy? Chúng ta cũng không thể gây thêm rắc rối cho người ta.” 

Phạm Nhược Tuyết trợn tròn mắt, nhìn thấy ánh mắt bất ổn của cô, rồi nhớ lại trước đó tôi Tẩn bị cô đâm mười mấy nhát, mỗi nhát đều thoát được chỗ hiểm, cả người Lê Văn Vân liền co rúm lại, vội nói: “Anh chỉ nói đùa thôi.” 

Sau đó anh trầm ngâm nói: “Đúng rồi, cơ thể anh thế nào?” 

Lúc này, Phạm Nhược Tuyết mới ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Tình huống rất rất xấu. So với bất kỳ tình trạng tuôn ra lúc gần chết còn tồi tệ hơn.” 

Sắc mặt Lê Văn Vân khẽ thay đổi. 

Quả thật, tuôn ra năng lượng lúc gần chết, nói trắng ra là tiêu hao cơ thể của mình khi tiến hành chiến đấu. 

Mà sau một lần tiêu hao, lợi dụng việc hấp thụ ba mảnh xương rồng, Lê Văn Vân lại tiêu hao lần nữa, sau đó lại lợi dụng chân khí mà ba mảnh xương rồng mang tới để lao nhanh trong ba tiếng đồng hồ. 

Anh không bỏ mạng đã là kỳ tích rồi. 

“Anh phải mất bao lâu mới có thể bình phục?” Lê Văn Vân hỏi. 

“Em cũng không biết, nói tóm lại, khoảng thời gian tiếp theo, anh phải yên ổn dưỡng thương mới được.” Phạm Nhược Tuyết nói. 

Lê Văn Vân nhíu mày. 

Lần này anh đã hấp thụ ba mảnh xương rồng, cũng tự tay giết chết Lý Đông Dã, nên có thể lấy được hai mảnh xương trong tay Minh sùng, đến lúc đó hấp thụ, anh đoán mình đã có được năng lực tiếp cận Demps, đến lúc đó anh có thể bắt tay đi điều tra chuyện liên quan đến Demps. 

Nhưng bây giờ, tình trạng cơ thể anh rất tồi tệ, không biết phải bình phục mất bao lâu, càng không biết liệu có thể bình phục được không? 

“Anh nằm dịch qua một bên đi.” Đúng lúc này, Phạm Nhược Tuyết bỗng lên tiếng. 

“Hả?” Lê Văn Vân sửng sốt: “Ý em là sao?” 

Phạm Nhược Tuyết hơi đỏ mặt nói: “Em mệt lắm rồi, gần đây ngày nào cũng ngủ rất ít, rất muốn ngủ một trận, nên định nằm chen chúc với anh.” 

Lê Văn Vân không nói gì, rồi trong lòng hơi vui mừng, nằm dịch qua một bên. 

Phạm Nhược Tuyết cũng không để tâm cho lắm, cô cởi giày ra, nằm xuống giường, rồi nhắm mắt lại. 

Lúc này Phạm Nhược Tuyết luôn lạnh lùng kiêu ngạo lại mặt mày đỏ bừng. 

“Coi như chúng ta đã chung gối chung giường” Lê Văn Vân cười hì hì nói. 

Nhưng Phạm Nhược Tuyết chẳng hề đáp lại anh, hình như cô thật sự rất mệt nên chẳng mấy chốc Lê Văn Vân đã nghe thấy tiếng hít thở của cô bắt đầu trở nên ổn định.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK