Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Họ đi dọc boong tàu về phía hòn đảo. 

Trên con du thuyền bên cạnh họ, Đao Ba cũng bước ra khỏi boong cùng một nhóm người, không ai trong số họ có vũ khí. 

Bên ngoài khu Tội Ác, có rất ít nơi cho phép sử dụng vũ khí. 

Đây là nơi sinh sống của những tên cướp biển, nếu mang quá nhiều vũ khí, ngược lại có thể gây ra một số xung đột. 

Về phía Lê Văn Vân, thuyền trưởng du thuyền của họ là người đi đầu. Khi anh ta đi vào bờ, trên bờ có khá nhiều người, họ ăn mặc không quá ổn, da ngăm đen, hiển nhiên là phải dầm mưa dãi nắng lâu ngày. 

Điều khiến Lê Văn Vân ngạc nhiên nhất là tất cả họ đều có súng treo trên ngực. Thuyền trưởng bước về phía trước và giao tiếp với những người ở đó bằng những lời mà Lê Văn Vân chưa từng nghe bao giờ. 

Có rất nhiều người ở cảng, Lê Văn Vân đoán rằng có lẽ có trên trăm người! 

Nhìn thấy đám hải tặc này, Liễu Ngọc có chút sợ hãi nói: "Em... vẫn không nên xuống thì hơn!" 

Lê Văn Vân gật đầu nói: "Được, vậy em về trước đi, cứ đợi ở trên tầng cao nhất, thành thật đi theo Trần Tiêu là được." 

Trần Tiêu cũng không chọn xuống thăm thú. Anh ta không hề quan tâm đến những thứ này, chỉ muốn đến Europa càng sớm càng tốt và chém chết Demps để trả thù! 

Những người trong cảng đang nhìn đám người Phạm Nhược Tuyết đứng trên boong một cách chằng e dè gì. 

Ngoại hình của Phạm Nhược Tuyết, Hoàng Thị Kỳ và Doãn Nhu có thể nói là đỉnh cao, hơn nữa tình trạng da của họ hoàn toàn không thể so sánh với 

Nhiều người còn trực tiếp huýt sáo. 

Doãn Nho thấy những người này đối xử với mình như vậy, phải biết ở khu Tội Ác không có người nào dám chọc ghẹo bà ta chút nào. Bà ta lạnh lùng hỏi: "Tôi có thể giết những người này không?" 

Cố Bạch và những người khác sửng sốt, mặc dù những người này có đeo súng, nhưng hầu hết đều là người thường, làm sao có thể là đối thủ của Doãn Nhu. 

Họ đang ở đây, nếu xung đột nổ ra, việc rời đi sẽ không dễ dàng nữa. Họ không muốn trì hoãn ở đây quá lâu, nơi đây chỉ là để tiếp tế, sau đó thuận tiện xuống tàu đi tham quan mà thôi. 

Cố Bạch nhanh chóng nói: "Lão Doãn, đây là lỗi của bà mà. Bọn họ huýt sáo với bà, đây là bằng chứng cho thấy bà xinh đẹp. Ở bên ngoài, gái đẹp thường bị người khác gạ gẫm, còn add WeChat hay sao đó nữa. Vậy về sau mỗi lần bà đi ra ngoài chẳng phải sẽ giết hàng trăm người một ngày à?" 

Những gì anh ta nói vốn không có gì sai, bất kỳ người phụ nữ nào cũng nên rất vui khi nghe được! 

Nhưng cách xưng hô của anh ta thực sự khiến đầu của Doãn Nhữ nổi đầy vạch đen. 

“Tôi nghĩ tôi cần phải đánh cậu một trận trước khi tôi động thủ với bọn họ.” Doãn Nho đen mặt nói. 

Thấy họ ồn ào, Lê Văn Vân cũng mỉm cười. 

Trong những ngày qua, anh có thể thấy Doãn Nhu đang cố gắng hết sức để tích cực hòa nhập vào đội của họ, nhưng Trần Tiêu dường như rất ít nói. 

Họ đứng đó đợi, chẳng mấy chốc thuyền trưởng đi tới nói: "Họ đồng ý rồi, chúng ta cùng đi xuống đi!"  

Lê Văn Vân gật đầu, cùng đoàn người bước lên đảo. Sau khi đặt chân trên mặt đất, Cố Bạch nheo mắt nói: "Thật thoải mái!". 

Một vài người đàn ông vội vã chạy đến, họ vây quanh Phạm Nhược Tuyết, Doãn Nhu, Hoàng Thi Kỳ và Trương Văn Hà, bộ lô ba la nói gì đó. 

Có một người lớn gan giơ tay sờ về phía Trương Văn Hà. 

Bị vây quanh bởi mấy người, mấy cô gái đã có chút buồn bực, thấy có người động thủ, ánh mắt Trương Vãn Hà chợt trở nên lạnh lẽo. Cô ấy trở tay bắt lấy, người đàn ông hét lên một tiếng rồi ngã xuống đất. 

"Rắc rắc..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK