Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lê Văn Vân gật đầu nói: “Ừ, dù sau nếu như lúc đó anh chết rồi, cũng không sao, cứ để bọn Trác Nhất Minh đến thu hai thanh đao này lại, còn nếu như anh khôi phục, vậy ngay lúc đó anh sẽ nói cho toàn bộ khu Tội Ác này, anh đã trở lại!”

 

“À, vậy cầm theo hai thanh đao này cũng chỉ là vì giả bộ.” Phạm Nhược Tuyết nói.

 

Nói xong đám người nhìn thấy xe đang đến, ở cổng, trừ xe Cố Bạch ra thì còn có con sư tử nhỏ Ngao Húc cũng chạy xe đến.

 

Một chiếc xe không ngồi đủ sáu người, nên anh đã sớm nói với Ngao Húc.

 

Thấy mấy người họ, Ngao Húc nhìn bốn phía rồi hỏi: “Ơ, anh Vân đâu? Anh ấy không đi hả?”

 

Liên quan đến chuyện Lê Văn Vân tham gia tranh tài lần này, trừ mấy người bọn họ ra thì không có người nào biết cả.

 

“Anh ấy còn có chuyện, không đi.” Cố Bạch cười nói, sau đó đi qua ôm bả vai sư tử nhỏ nói: “Nhóc con, hình như cậu rất mong đợi nhỉ.”

 

“Chắc chắn là mong đợi rồi, tin tức ngầm có nói, lần này người báo danh có đến gần bốn trăm người, mỗi một tổ gần như là một trăm người hỗn chiến, anh nghĩ xem, đến lúc đó sẽ phải đánh thành bộ dạng gì chứ hả!” Ngao Húc nói: “Hơn nữa, nghe nói có gần bảy tám chục người đỉnh cấp đấy, mỗi nhóm nhỏ khoảng hai mươi người, nếu như toàn bộ đều bị đánh chết thì mẹ nó, đỉnh cấp của khu này sẽ phải suy yếu một mảng lớn đó.”

 

Bảy tám chục người đỉnh cấp quả thật là rất nhiều, cấp bậc đỉnh cấp này, ở Người Gác Đêm Hoa hệ đã có thể tiến vào top 18 rồi.

 

Cũng chỉ có tòa thành này mới có thể tụ hội được nhiều đỉnh cấp như thế được.

 

“Anh Vân không đến xem, đúng là tổn thất của anh ấy… Có điều cũng đúng, năm năm trước anh Vân đã là siêu cấp rồi, đoán chừng đối với loại chiến đấu như thế này cũng không hứng thú gì cho cam.” Sư tử con nói xong, anh ta nhìn nhìn người đàn ông đã được hóa trang thành bộ dạng trung niên – Lê Văn Vân – hỏi: “Anh là ai?”

 

Lê Văn Vân cười khẽ, Cố Bạch vỗ vỗ anh ta: “Cái thằng nhóc nhà cậu sao mà nhiều chuyện quá vậy, lái xe đưa chúng tôi qua đó đi.”

 

“Ồ.” Ngao Húc thành thật đáp.

 

Hai chiếc xe hướng về phía sàn đầu.

 

Rất nhanh đã đến khu thi đấu, lúc này bên ngoài sàn đấu, người người tấp nập, quy mô tương đối lớn.

 

“Nhiều người vậy à.” Lê Văn Vân ngồi xe Cố Bạch, chứ không ngồi cùng xe Ngao Húc.

 

Sau khi dừng xe, bọn người Lê Văn Vân đi xuống, bên trong một chiếc xe khác, Lý Thu đã vẫy vẫy Ngao Húc hướng về phía bên trong sàn đấu.

 

“Bên đây hình như là lối đi của người tham gia, chúng ta tách ra ở đây đi.” Lê Văn Vân nói với Phạm Nhược Tuyết.

 

Phạm Nhược Tuyết nhẹ gật đầu, đi được hai bước, bỗng nhiên cô quay đầu lại, đi đến trước mặt Lê Văn Vân, sau đó ôm Lê Văn Vân nói: “Chỉ có một yêu cầu duy nhất, sống sót, cho dù không khôi phục chân khi cũng được, nhưng phải sống sót, chỉ cần anh còn một hơi thở, em sẽ có thể cứu sống được anh.”

 

Trong lòng Lê Văn Vân rất cảm động, ngay lúc anh muốn đưa tay ôm lấy Phạm Nhược Tuyết, Phạm Nhược Tuyết đã bỏ ra, quay người rời đi, không chút do dự.

 

“Đại ca, cố lên!” Cố Bạch nói: “Mẹ nó, nếu như thật sự nguy hiểm, tôi sẽ vọt thẳng vào cứu anh.”

 

“Đừng, nếu như gặp nguy hiểm, anh và đám bác sĩ Phạm nhanh chóng nghĩ cách rút lui khỏi tòa thành này đi.” Lê Văn Vân vội dặn dò: “Ngoài ra, đưa Liễu Ngọc về Lâm Hải an toàn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK