Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ừm..” Hoàng Tông Thực sờ cằm rồi nói: “Cái này là báu vật truyền từ đời này sang đời khác của gia đình tôi, chỉ truyền cho người chủ nhà, bây giờ đang ở trên tay tôi đây, nhưng cho cậu rồi thì e là sẽ gặp phiền phức” 

Nói đến đây, khoé miệng Hoàng Tông Thực kéo một nụ cười mỉm: “Đương nhiên rồi, nếu cậu cưới Hoàng Hân thì cậu sẽ là người nhà họ Hoàng chúng tôi, truyền cho cậu cũng được.” 

Lê Văn Vân: “...” 

“Ông đừng đùa nữa.” Lê Văn Vân vội từ chối. 

“Được rồi, chọc cậu một chút thôi, khúc xương này ở trên tay tôi cũng không có tác dụng gì, cậu cứu mạng tôi ba lần liên tiếp rồi, cậu kéo hộc tủ thứ hai phía bên kia ra đi! Bên trong có một cái hộp màu đỏ thẫm” Hoàng Tông Thực nói. 

Lê Văn Vân gật đầu, kéo hộc tủ ra, quả nhiên bên trong có một cái hộp màu đỏ, Lê Văn Vân mở chiếc hộp ra, bên trong có một khúc xương trong suốt như thuỷ tinh, khúc xương này phải to hơn nhiều so với cái trong nhà Đỗ Thương Bắc! Hơn nữa trông như một cái sừng vậy, rất đặc biệt 

Lúc Lê Văn Vân chạm vào, có một cảm giác như hoà tan vào cơ thể vậy. 

“Là thứ này đúng không?” Hoàng Tông Thực dựa vào giường, hỏi anh. 

Lê Văn Vân gật đầu: “Đúng vậy.” 

“Cậu cầm đi!” Hoàng Tông Thực nói. 

“Cảm ơn ông” Lê Văn Vân nghiêm túc cúi đầu cảm ơn ông cụ Hoàng. 

“Chuyện nhỏ thôi mà.” Hoàng Tông Thực vẫy tay: “Có rảnh thì đến thăm tôi nhiều hơn là được, tiếc quá, cậu và Thị Kỳ, cả bác sĩ Phạm nữa đều không phải người nhà họ Hoàng chúng tôi.” 

Lê Văn Vân sờ mũi nói: “Vâng, tôi hứa, khoảng thời gian này chúng tôi ở Yên Kinh, sẽ thường xuyên đến thăm ông thôi.” 

“Chấp hành nhiệm vụ à? Có nguy hiểm không?” Hoàng Tông Thực hỏi. 

“Nguy hiểm?” Lê Văn Vân cười đáp lại: “Chấp hành nhiệm vụ thì làm gì có chuyện không nguy hiểm?” 

Anh như một đứa nhỏ đối diện với người lớn, những lời này anh thậm chí còn không thể nói cho bố mẹ, bởi vì sợ họ sẽ lo lắng, họ cũng không biết đến sự tồn tại của Người Gác Đêm. 

Trước mặt Phạm Nhược Tuyết và Hoàng Thi Kỳ anh cũng không nói được. 

Ở một mức độ nào đó mà nói thì Lê Văn Vân chính là trụ cột tinh thần của họ, mặc dù ba năm đã trôi qua những điều này vẫn chưa hề thay đổi! 

Vậy nên những chuyện này có thể nói được với Hoàng Tông Thực thì cũng đã không tệ lắm rồi. 

Anh ăn cơm trưa tại nhà Hoàng Tông Thực, trò chuyện hết mấy tiếng đồng hồ mới mang thứ kia về lại nhà! 

Gửi địa chỉ của mình cho Hoàng Gia Gia xong anh lại nói chuyện hết một lúc lâu với Đỗ Tịch Tịch trên wechat. 

Đỗ Tịch Tịch cuối cùng vẫn quyết định gia nhập Người Gác Đêm, cô ấy vốn được đưa đến trụ sở của Người Gác Đêm, cô ấy muốn gia nhập thì Lê Văn Vân cũng không ngăn được. 

Đỗ Thương Bắc cũng có ý muốn Đỗ Tịch Tịch gia nhập tổ chức. 

Lê Văn Vân có hơi bất lực và không đành lòng, anh cảm thấy Đỗ Tịch Tịch vốn có thể sống rất tốt, không nhất thiết phải mạo hiểm thế này. 

Đặc biệt là sau nụ hôn với Đỗ Tịch Tịch. 

Nhưng không có cách nào, anh không tài nào ngăn cản. 

Về đến nhà, ba người Phạm Nhược Tuyết đều đang xem TV, chào hỏi ba người một tiếng xong Lê Văn Vân bàn ngồi vào một góc, khúc xương trong tay anh tan vào cơ thể Lê Văn Vân khi anh bắt đầu không kiểm soát nó nữa. 

Anh lại đột phá lần nữa rồi! 

Siêu cấp, bề ngoài thì đã ở trên cấp bậc đỉnh cấp, nhưng trên siêu cấp thì vẫn còn thiếu vài phần, chỉ là không có rạch ra ranh giới rõ ràng. 

“Anh lại đột phá à? Tìm được khúc xương kỳ lạ đó rồi à?” Hoàng Thi Kỳ nghi ngờ mà hỏi Lê Văn Vân. 

“Ừ” Lê Văn Vân gật đầu: “Tối nay tôi cũng tìm cho cô một mẩu, giúp cô nhanh chóng đột phả đến siêu cấp.” 

Hai mắt Hoàng Thi Kỳ sáng rõ, trên thực tế, Hoàng Thị Kỳ vẫn luôn rất thuận buồm xuôi gió, chỉ là sau khi đến đỉnh cấp, cô ta bỗng bị khựng lại, ở giai đoạn này cô ta đã bị kẹt rất nhiều năm rồi! 

Ở nhà đến khoảng hơn bảy giờ, anh nhận được điện thoại của Hoàng Gia Gia, Lê Văn Vân cũng không chậm trễ gì mà xuống lầu, để Hoàng Gia Gia lái xe đưa đến sòng bạc ngầm. 

Lần này, anh không đi chung với Hoàng Thị Kỳ nữa, dưới sự dẫn dắt của Hoàng Gia Gia, hai người vẫn có thể thuận lợi bước vào sòng bạc ngầm. 

Đồng thời, trong phòng tổng thống của khách sạn nào đó ở Yên Kinh, một người đang ngồi trước màn hình máy vi tính, anh ta nhìn màn hình sau đó hơi nhếch mép cười: “Tam Gia, người ông cần tìm xuất hiện rồi đây!” 

“Ô?” Phòng trong của căn phòng, một giọng nói vang lên: “Vậy thì chuẩn bị đi, chúng ta cũng nên xuất phát rồi!” 

Lê Văn Vân và Hoàng Gia Gia bước vào sòng bạc ngầm xong, Hoàng Gia Gia ho khan một tiếng: “Ởm thì, cuộc đấu bắt đầu hơi muộn, chúng ta đi dạo vòng trước đi!” 

Thi đấu bắt đầu lúc 12 giờ đêm, lúc này chỉ mới hơn tám giờ. 

“Khụ khụ, có muốn đi cùng bọn này vào khu bar chơi không, mấy em gái ở đây vừa lanh lợi, body vừa đẹp nữa.” Hoàng Gia Gia biến thái nói. 

Lê Văn Vân sờ sờ mũi rồi nói: “Thôi đi, cậu muốn đi thì tự đi đi, đúng rồi, số tiền lần trước đã trả chưa?” 

“Chưa nữa, nói ra cũng kỳ thật, nhiều tiền thế mà họ không đến đòi em” Hoàng Gia Gia hồ nghi. 

À mà, anh còn cần ngọc bài không?” Hoàng Gia Gia nói: “Mấy người họ đang giục em đây.” 

Anh ta huơ cái điện thoại trong tay, trên màn hình còn đang nhấp nháy số điện thoại. 

“Cậu đi chơi đi, không cần lo cho tôi, tôi đi lòng vòng chút, tâm trạng mà tốt thì đi cược hai ván cũng không tồi.” Lê Văn Vân cười nói. 

“Được, vậy em đi trước đây” nói xong anh ta móc chiếc vé vào cửa đưa cho Lê Văn Vân: “Đây là vé á, lần này là phòng bao 007” 

Lê Văn Vân nhận vé xong rồi nói: “Được, hẹn gặp lại tại phòng bao” 

Hoàng Gia Gia gật đầu, ho khan một tiếng: “Đến lúc đó em book cho anh một cô thật xinh!” 

Nói xong, anh ta chạy thẳng ra xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK