Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên biển cả vô biên, hai con du thuyền đang từ từ tiến về phía trước, một con tàu khổng lồ và một con tàu kia tương đối nhỏ. 

Vào lúc này, Lê Văn Vân và Doãn Nhu đứng đối diện nhau trên boong của con tàu năm tầng nhỏ hơn. 

Gió biển thổi làn váy của Doãn Nhu áp vào người bà ta, trông có vẻ hơi hấp dẫn. Nếu không phải nghĩ đến độ tuổi của bà ta, có lẽ Lê Văn Vân đã sinh ra cảm giác tim đập thình thịch rồi. 

Doãn Nhu vuốt ve mái tóc dài bị thổi hơi rối, nhìn mặt biển nói: "Chuyện đó... đã gần bốn mươi năm rồi!" 

Chuyện đó là gần bốn mươi năm trước, mẹ nó là chuyện của thế kỷ trước à. 

Doãn Nhu kể tiếp: "Khi đó, gia đình chúng tôi vẫn là một gia đình giàu có và danh giá, sau này, chúng tôi đã đắc tội một gia tộc. Sau đó nữa, gia đình chúng tôi suýt bị giết hết sạch. Khi ấy, tôi mới bước vào tầng lớp trung lưu, cả gia đình chỉ còn lại một mình tôi. Họ đày tôi đến thành phố này. Tôi mất mười lăm năm, cuối cùng mới đạt đến siêu cấp. Năm ấy, tôi ba 

mươi ba tuổi! Lúc đó, tôi nghĩ rằng mình đã trở thành siêu cấp, vậy là có thể trở về báo thù rồi." 

"Sau đó Hodges nói với tôi rằng chỉ có một cách để rời khỏi thành phố, đó là đánh bại ông ta. Vì điều này, tôi đã luyện tập chăm chỉ trong một thời gian dài. Trong suốt thời gian dài này, tôi đã hình thành một thể lực và trở thành Thánh Chủ của khu Bắc, nhưng Hodges giống như một ngọn núi lớn, tôi mãi vẫn không thể trèo qua!" 

“Tôi mang trong mình huyết hải thâm thù, nhưng tôi lại không thể báo thù!” Doãn Nhu nói đến đây, bình tĩnh hỏi: “Cậu có hiểu cảm giác này không? Bốn mươi năm qua, tôi nghĩ nó đã kết thúc, nhưng nỗi hận này, nó luôn ở trong tim tôi. Nhưng tôi thực sự không thể đánh bại Hodges." 

Doãn Nhu ngẩng đầu lên nhìn về phía Lê Văn Vân, vẻ mặt bà ta rất bình tĩnh, khi nói ra điều này, giống như bà ta đang nói về chuyện của người khác vậy. 

Dù sao thì đã hơn bốn mươi năm trôi qua, bà ta cũng không kể rõ chi tiết nữa. 

Lê Văn Vân ngẩng đầu cười nói: "Người bà muốn đối phó là ai? Bà chắc chắn người đó còn sống sao?" 

Doãn Nhu lắc đầu, sau đó mím môi nói: "Cậu cứ đối phó với Demps trước đi. Nếu không đổi phó được với Demps mà chết ở Europa, đối với tôi cũng chẳng có giá trị gì." 

"Hả?" Lê Văn Vân ngạc nhiên hỏi: "Vậy là bây giờ bà vẫn đang thử tôi sao? Bà không sợ tôi sẽ ném bà xuống biển à? Hiện tại bà có hơn một trăm người, còn tôi hiện có hai ngàn người." 

Doãn Nhu cười và nói: "Không, ý tôi là, nếu cậu chết ở Europa, tôi sẽ chết cùng với cậu." 

Lê Văn Vân sửng sốt một hồi, anh kinh ngạc nhìn về phía Doãn Nhu. 

"Tôi đã đi cùng với các cậu, vậy thì chúng ta chính là châu chấu trên cùng một sợi dây. Tôi sẽ không làm quá nhiều điều thái quá và cũng sẵn sàng chính thức gia nhập tiểu đội của cậu. Tôi không biết liệu mình có thể hòa nhập vào tiểu đội của cậu hay không. Nhưng tôi hứa, tôi sẽ cố gắng hết sức để làm tất cả." Doãn Nhu lẩm bẩm: "Trở thành một Người Gác Đêm, thực hiện nhiệm vụ, chấp nhận rủi ro, có lẽ cũng là một lựa chọn không tệ, tốt hơn là cứ ở trong thành phố đó." 

Lê Văn Vân sững sờ, quả thực đối với anh mà nói, có thể đạt tới siêu cấp trong thế giới này, bà ta sẽ không gặp quá nhiều nguy hiểm khi thực hiện nhiệm vụ, trừ một số lúc bị tính kế. 

"Chỉ cần bà thành tâm, chúng tôi sẽ vô cùng hoan nghênh bà. Các thành viên trong tiểu đội của tôi đều là anh em sống chết. Mọi người đối với nhau còn hơn là người thân." Lê Văn Vân bình tĩnh nói. 

“Ừ.” Doãn Nhu khẽ cười và nói: “Thực ra, chúng ta cũng có thể thân càng thêm thân. Cho đến nay, tôi vẫn chưa kết hôn lần nào. Có lẽ về sau chúng ta cũng có thể kết hôn gì đó. Cậu nói đúng không?” 

Nhìn thân thể đáng tự hào của bà ta, Lê Văn Vân không khỏi tấm tắc cảm thán. 

“Sao thế?” Doãn Nho hỏi: “Động lòng rồi à?" 

“Không phải!” Lê Văn Vân vội ho khan một tiếng: “Chỉ là tôi rốt cuộc cũng biết thế nào gọi là xử nữ già chân chính rồi.” 

“Cậu cút ngay cho tôi!” Doãn Nhu hét ầm lên: “Đúng rồi, cậu có muốn đi gặp Doãn Thi Đan không?” 

Là nhân chứng chống lại Demps, Doãn Thị Đan đương nhiên cũng được Lê Văn Vân đưa về. 

Lê Văn Vân lắc đầu nói: "Không có gì để xem cả, cứ xem cô ta cư xử như thế nào khi đến Europa đi." 

Doãn Nhu gật đầu nói: "Vậy thì tôi về cabin trước, nếu không cứ thế này da tối sẽ rám nắng cho xem." 

Nói xong, bà ta quay người vào trong cabin. 

Lê Văn Vân mỉm cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK