Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy chiếc xe vụt qua chỉ để lại một làn khói trên đường, Ngô Nghiêu ngẩn người. 

Anh ta hung hăng tát mình một bạt tai: "Đmm, cho mày chơi điện thoại này, chơi điện thoại này. Gặp được người đàn ông đó, chỉ cần lôi anh ta tới gặp sự phụ là mình đã có thể được giải thoát rồi, con mẹ nó thật chứ" 

Ngô Nghiêu không còn tâm trạng vào quán nữa, anh ta cất lại chứng minh nhân dân, xoay người chạy về một cư xá. Anh ta chạy lên phòng của mình. 

Vừa bước vào phòng, anh ta nhìn thấy một cô gái tóc ngắn, rất xinh đẹp đang ngồi trên sofa. Trên chiếc bàn trà nhỏ còn có một vài món ăn vặt, cô ta vừa xem tivi vừa ăn quà vặt. 

Nhìn thấy cảnh này Ngô Nghiêu thật sự muốn khóc. Anh ta vội vàng nói, giọng khàn đặc: "Sự phụ, cô ăn ít một chút đi, con gái mà ăn nhiều quá sẽ mập đấy" 

"Tôi đã ăn như thế này ba năm rồi, anh nhìn tôi có mập không?" Cô gái nhìn anh ta, bình tĩnh nói. 

Vẻ mặt Ngô Nghiêu như đưa đám. Đúng rồi, cô ăn như vậy nhưng không mập, nhờ cô mà tôi đã trở thành con đỗ nghèo khổ luôn rồi. 

"Không phải anh muốn đi cyber coffe sao?" Cô gái ngước đầu lên hỏi. 

Lúc này, Ngô Nghiêu mới nhớ ra chuyện cần nói, anh ta vội vàng nói: "Sư phụ, tôi gặp người đó rồi." 

Cô gái kia bỏ một miếng bánh vào miệng, nhai nhai, đôi mắt lóe lên một tia sắc bén: "Người của Hồng Nguyệt à?" 

"Không phải là người đàn ông trong bức ảnh mà cô đưa tôi xem, là người đàn ông cũng có, tôi vừa gặp anh ta ở cyber coffe." Ngô Nghiêu vội vàng nói. 

"Cái gì?" Cô gái kia đứng phắt dậy: "Anh ấy đâu?" 

"Anh ta đi rồi." Ngô Nghiêu cười khổ: "Lúc gặp anh ta tôi đang chơi điện thoại, tóc anh ta dài nên tôi không nhận ra. Lúc tôi nhận ra rồi chạy đi tìm thì anh ta đã lên xe đi rồi." 

Cô gái có hơi thất vọng nhưng rất nhanh sau đó đã trở nên hưng phấn, hốc mắt của cô gái đỏ ửng lên: "Tôi biết mà, anh không thể chết được, anh vẫn còn sống." 

Lê Văn Vân không biết rằng, anh và cô gái anh đang tìm kiếm đã vô tình đi qua nhau. Anh đi taxi đến trước cửa Haidilao, trước cửa nhà hàng, người tới rất đông. 

Lúc anh đến, anh nhìn thấy ở trước cửa nhà hàng có một cô gái tóc ngắn, mặc một bộ đồ màu xanh nhạt, trông cô vô cùng xinh đẹp. 

Đó là Trần Hi, con gái của Trần Mỹ Huyên. 

Nhìn thấy Lê Văn Vân, cô gái mỉm cười rạng rỡ, cô ấy lập tức đi qua đó: "Anh đến rồi." 

Đây là lần đầu tiên anh nói chuyện với cô ấy. Mỗi lần gặp mặt đều có Trần Mỹ Huyên bên cạnh, cô ấy trước giờ cũng không nói chuyện với Lê Văn Vân. Có thể thấy là cô ấy rất sợ mẹ của mình. 

"Ừ, bữa cơm hôm nay thật không dễ dàng gì." Lê Văn Vân sờ sờ mũi nói. 

Trần Hi bật cười để lộ hai cái lúm đồng tiền. Cô ấy nói: "Chúng ta vào trước đi, mẹ của tôi đang trên đường đến đây, đang kẹt xe." 

Lê Văn Vân gật đầu, vốn dĩ bọn họ muốn đặt một phòng bao nhưng lại được thông báo hiện giờ đã hết phòng, vì vậy đành phải lựa chỗ ở khu đại sảnh. 

Sau khi ngồi xuống, Trần Hi nói: "Thật ngại quá, đáng lẽ phải mời cơm anh từ trước rồi mới phải. Nhưng vì công ty của mẹ tôi xảy ra chút vấn đề, bà ấy vừa quay về đã phải xử lý công chuyện, bận tối mày tối mặt nên không có thời gian." 

Lê Văn Vân gật gật đầu nói: "Không sao. Cô còn đi học à? Học vẽ?" 

Trần Hi nhẹ nhàng gật đầu nói: "Ừm, tôi học ở học viện nghệ thuật Lâm Hải. Năm nay đã là năm hai rồi." 

"Học viện nghệ thuật rất được đấy, nghe nói có rất nhiều cô gái xinh đẹp" Lê Văn Vân vô thức nói. 

Vừa nói xong, anh lập tức cảm thấy hối hận. 

Không ngờ Trần Hi lại thành thật đáp: "Ở học viện tối con gái thật sự rất nhiều. Nếu anh muốn tìm bạn gái tôi có thể giới thiệu cho anh." 

"Ô, đây không phải là người đẹp Trần Hi sao?" Lúc này, ở gần đó có một giọng nói vang lên. Trần Hi nhìn về phía phát ra tiếng nói, sắc mặt của cô ấy có chút thay đổi, ánh mắt của cô hiện lên vẻ chán ghét và có chút sợ sệt. 

Lê Văn Vân cũng nhìn về phía đó. Sắc mặt anh cũng thay đổi, người kia không ngờ lại là Lê Hoán. 

Lê Hoán cũng nhìn thấy Lê Văn Vân, gương mặt anh ta đen lại: "Sao đi đâu cũng gặp anh thế này." 

Lê Văn Vân cũng không còn gì để nói, lời mà anh ta muốn nói cũng chính là điều mà Lê Văn Vân muốn nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK