Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tôi muốn một trăm triệu. Ở chỗ các ông cũng có ngân hàng, hơn nữa ngân hàng đều do ông điều hành, ông trực tiếp đưa thẻ cho tôi, bỏ vào trong đó một trăm triệu. Đến khi nào tôi rời đi thì sẽ đưa lại thẻ ngân hàng cho ông!" 

Sau khi Lê Văn Vân nói xong, Hodges cười nói: "Lê Văn Vân, cậu nghĩ bây giờ cậu vẫn như năm năm trước sao?" 

Lê Văn Vân khẽ cau mày. 

"Tiền, một xu cũng không có. Nếu muốn có tiền, các cậu đi ra ngoài cướp cũng được, đi làm việc kiếm cũng tốt, đều không liên quan gì đến tôi cả." Hodges cười tủm tỉm nói: "Hơn nữa, lúc này đây cậu muốn rời khỏi cũng không đơn giản như năm năm trước đâu!" 

Lê Văn Vân cau mày, sau đó cười gằn nói: "Thật sao? Tôi cam đoan, ông vẫn sẽ giống như năm năm trước, cầu xin tôi rời đi!" 

Hodges lắc ly rượu vang đỏ, rồi điềm nhiên nói: "Tiễn khách!" 

Tiếp xúc giữa hai người rất đơn giản, giao tiếp cũng rất đơn giản! 

Sau khi đi ra khỏi trang viên của Hodges, Lý Thu mắng mỏ: "Hodges này quá keo kiệt rồi, thế mà chẳng cho một xu nào. Tiếp theo chúng ta phải làm gì đây? Tiền từ bên ngoài không thể dùng ở đây được." 

"Còn có thể làm sao bây giờ nữa? Tìm một công việc trước đi." Lê Văn Vân mắng: "Trước khi chân khí của tôi khôi phục thì vẫn nên khiêm tốn một chút mới tốt. Chúng ta có không ít kẻ thù ở đây đấy." 

Lý Thu gật đầu nói: "Tôi biết. Mụ nội nó, chúng ta thế mà phải đi làm, nghĩ đến là đau đầu." 

“Dạ Lai Hương, là ở khu Tây nhỉ?” Lúc này, Cố Bạch đột nhiên nói. 

Lê Văn Vân gật đầu nói: "Chúng ta trực tiếp qua đó đi!" 

“Được!” Hai người bọn họ gật đầu. 

Ba người lại lên đường, vừa đi Cố Bạch vừa giới thiệu: "Dạ Lai Hương này ở đây được coi như là tầm trung, một lần tiêu phí khoảng một ngàn lucca. Lại nói tiếp, tôi vẫn rất hoài niệm người đứng đầu bảng chỗ bọn họ. Cô gái tên Trần Hương không biết năm năm nay sống có tốt không nữa!" 

Lê Văn Vân và Lý Thu không nói nên lời. 

Anh chàng này, thật đúng là tên háo sắc, nhà thám hiểm có tiếng của Người Gác Đêm! 

“Anh tìm được đường là được!” Lê Văn Vân nói không nên lời. 

Ngay sau đó, Cố Bạch vừa đi vừa giới thiệu cho bọn họ về nơi đó, đồng thời cuối cùng thở dài nói: "Mẹ nó, hiện tại không có tiền rồi, muốn đi nơi này chơi một chút cũng khó khăn rồi nha." 

Lại đi thêm một tiếng đồng hồ nữa! Trên đường đi coi như suôn sẻ, không có ai đến quấy rầy bọn họ. 

Không lâu sau họ đến cửa Da Lai Hương. 

Không giống như những nơi như Lâm Hải, Yên Kinh. Ở Yên Kinh và Lâm Hải, những nơi như vậy không được phép tồn tại. 

Nhưng ở thành phố này, bọn họ có một bảng hiệu khổng lồ, thậm chí một số tủ kính. Tủ kính hướng mặt ra ngoài đường, bên trong tủ kính, có một số cô gái mặc quần áo mát mẻ đang đứng bên trong, thỉnh thoảng ném cái nhìn quyến rũ với một số người qua đường. 

Bên trong có đủ loại phụ nữ với đủ màu da, đều có vóc dáng đẹp. Nhìn thấy đám Lê Văn Vân đang đi về phía bên này, bọn họ chủ động tạo một vài tư thế thu hút. 

“Tôi không chịu được nữa rồi, tôi không chịu được nữa!” Nhìn thấy tất cả những thứ này, Cố Bạch không khỏi nuốt nước bọt nói. 

“Chuyện chính quan trọng hơn!” Lý Thu đá anh ta một cước, mắng: “Chó đực như anh sớm muộn gì cũng chết trên người phụ nữ.” 

Đi tới cửa, một má mì rất mau chóng đến đón: "Ai yo, ba vị à! Mời vào bên trong!" 

Ba người Lê Văn Vân nhanh chóng được đưa vào Dạ Lai Hương. Bước vào trong rồi, má mì mới chú ý đến các ăn mặc của đám người Lê Văn Vân, cau mày nói: "Vừa mới đến khu Tội Ác à, có tiền không? Chỗ chúng tôi có ba mức giá, 388, 688, 988..” 

Lê Văn Vân vẫy tay, ngăn bà ta tiếp tục nói. Anh nhìn thoáng qua bà má mì này rồi nói: "Chúng tôi đến đây để tìm người." 

Nghe thấy đám người Lê Văn Vân không phải đến đây chơi, lại còn là người mới, ánh mắt má mì chợt lạnh đi, bà ta bĩu môi nói: "Chỗ chúng tôi không có người cậu muốn tìm, đến từ đầu thì về từ đó đi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK