Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đằng trước, khóe miệng Lê Hoán lộ ra một nụ cười nhạt, sau đó nhìn về phía Phương Quân nói rằng: "Đúng rồi, nếu Lê Văn Vân đang ở chỗ này, bây giờ anh trực tiếp gọi người đến đây đi, tiện thể trừng trị anh ta!" 

"Có đạo lý!" Phương Quân nhếch môi, sau đó cầm điện thoại di động đứng dậy đi ra ngoài! 

Hội đấu giá vẫn tiếp tục. 

Sau khi đấu giá món hàng thứ nhất trông có vẻ kịch tính và nặng nề, khoảng thời gian kế tiếp là đấu giá một số món đồ gì đó vẫn chưa được tính là quý 

báu. 

Sau đó Hà Mậu Tuấn cũng không dám nói gì thêm với Lê Văn Vân. Sau khi ngây người một lát, anh ta chủ động tìm một lý do chạy mất. 

Lê Văn Vân chỉ cần đấu giá được một món đồ, anh ta đã có cảm giác mất mặt. 

Ngay từ đầu anh ta còn định tìm người đánh Lê Văn Vân một trận, thế nhưng thời điểm Lôi Bân nói giúp cho Lê Văn Vân, anh ta không dám làm ra hành vi 

nào khác! 

Lôi Bân không phải là một nhân vật anh ta có thể trêu chọc nổi. 

Đối với chuyện này, Đặng Hân Hân và Lê Văn Vân cũng không để ý lắm. Đặc biệt là Đặng Hân Hân, cô chỉ ước gì Hà Mậu Tuấn cút đi sớm một chút . 

Thời gian chậm rãi trôi qua, đã đến lúc đấu giá món đồ quan trọng, một kiện vật phẩm quý báu xuất hiện lần nữa. 

Vật phẩm lần này cũng không phải đồ cổ, mà là một sợi dây chuyền hột xoàn lấp lánh ánh sáng, có tên là 'Vì sao sa mạc. Hột xoàn có hình trái tim, công nghệ cũng tương đối hoàn mỹ. Khoảnh khắc ngọn đèn chiếu vào, quả thực là hết sức xa hoa! 

Thứ này xuất hiện khiến tất cả phụ nữ tại hiện trường đều thích đến mức 

phát điên! 

Cuối cùng, "Vì sao sa mạc” đã được Lôi Bận ra giá bốn nghìn năm trăm tỷ mua lại. 

Khoảng mười giờ tối, hội đấu giá mới chính thức kết thúc. Lê Văn Vân được dẫn đến hậu trường cà thẻ tính tiền. 

Tính tiền xong, anh thuận lợi lấy được bút tích thật của Đường Dần, sau đó mỉm cười đưa cho Đặng Hân Hân nói: "Tặng cô!" 

Đặng Hân Hân hơi sửng sốt một chút, ngạc nhiên nhìn Lê Văn Vân nói: "Anh... muốn tặng cho tôi?" 

Lê Văn Vân gật đầu nói: "Đúng vậy, không phải cô thích sao?" 

"Anh là bởi vì tôi thích nên mới đấu giá?" Đặng Hân Hân nuốt nước miếng một cái. 

Lê Văn Vân nhún vai nói: "Đúng vậy, nếu không thì tôi đấu giá món đồ này làm gì, tôi cũng không sưu tầm đồ cổ". 

Đặng Hân Hân lắc đầu như cái trống bỏi: "Không được không được, bức tranh này quá quý giá, tôi không thể nhận..." 

Lê Văn Vân cười nói: "Lần trước bởi vì chuyện của tôi mà cô đã gặp nguy hiểm, tôi còn đang không biết nên cảm ơn cô thế nào. Về sau lại còn làm phiền cô rất nhiều chuyện, cô cứ yên tâm thoải mái nhận lấy là được." 

"Đúng, Lê Văn Vân lại không thiếu tiền, cậu ấy tặng cô thật đó!"

Đúng lúc đó, Lôi Bân cũng cười hì hì bu lại, sau đó nhìn Lê Văn Vân hỏi: "Đây là... em dâu sao?" 

Đặng Hân Hân đầu tiên là sửng sốt, sau đó gương mặt lập tức trở nên đỏ bừng. 

Nói xong, ông ta còn VỖ VỖ bả vai Lê Văn Vân nói: "Lê Văn Vân, ánh mắt không tệ!" 

Lê Văn Vân vội ho một tiếng nói: "Ông đừng có nói lung tung, cô ấy là bạn của tôi. Giới thiệu cho ông một chút, cô ấy phụ trách quản lý nghiệp vụ của tôi ở ngân hàng Tân Hải, Đặng Hân Hân."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK