Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Mấy cô gái xinh đẹp lại đi khắp thành phố gây sự chú ý, hơn nữa quần áo họ mặc đều là quần áo ở bên ngoài, rất dễ bị nghĩ rằng họ là những người vừa đến thành phố Tội Ác. 

Mua sắm xong cũng đã mười một giờ trưa. 

“Đi thôi, chúng ta về đi.” Phạm Nhược Tuyết cười nói. 

Dường như tâm trạng của Liễu Ngọc tốt hơn rất nhiều bởi vì đã mua một đống đồ, nụ cười trên mặt cũng dần dần tươi lên. 

Phạm Nhược Tuyết thở phào khi nhìn thấy dáng vẻ của cô ấy như vậy, sau đó cả ba cô gái xếp hàng dọc đi bộ về nhà. 

Qua ba con phố là đến nơi họ ở, không xa lắm, chắc chỉ mười phút đi bộ. 

Khi đi qua ngã tư của con phố thứ hai, họ đã bị người ta chặn đường. 

Phía trước có hơn mười người cầm vũ khí, một người đứng ở phía trước nhất, anh ta trông rất cường tráng, nhìn thấy đám người Phạm Nhược Tuyết bước tới thì nhe răng cười nói: “Người đẹp, lão đại của chúng tôi mời các cổ đến nhà ông ấy làm khách.” 

Phạm Nhược Tuyết lạnh lùng, cô liếc nhìn những người này và cũng không có ý định để ý tới 

họ. 

Cô đi bước vòng qua họ, định rời đi, nhưng lại bị mấy người kia cười hắc hắc rồi tiếp tục chặn đường đi, người nọ nói: “Người đẹp, mới tới thành phố này à? Đi theo lão đại của chúng tôi, làm tình nhân của ông ấy, sẽ đảm bảo cho cô một cuộc sống sung sướng.” 

Nghe thấy hai từ tình nhân, ánh mắt của Phạm Nhược Tuyết đột nhiên trở nên lạnh lẽo. 

Lúc này ba người Lê Văn Vân đã dậy, đánh răng rửa mặt qua loa, Lý Thu đi ra ngoài một lát, sau đó trở về phòng lắc đầu nói: “Sự tử nhỏ vẫn chưa có tin tức gì, có lẽ vẫn chưa được tìm thấy vị trí của Doãn Thị Đan” 

“Nếu Doãn Thi Đan dám động đến Liễu Ngọc, phòng chừng Demps cũng đã nói cho cô ta biết thân phận của tôi, cho nên nhất định đã biết tôi sẽ tới đây, trốn cũng là chuyện bình thường” Lê Văn Vân cười nhạt: “Nhưng cũng đừng sốt ruột, xem cô ta có thể trốn được bao lâu. Chờ chân khí của tôi hoàn toàn bình phục, tôi sẽ đi tìm Hodges bảo anh ta tìm bằng được người lôi ra, nếu không tôi sẽ phá đổ nhà của anh ta.” 

“Anh hãy mau hồi phục đi!” Cổ Bạch nói: “Hiện tại tôi cảm thấy không hề thoải mái gì hết. Tôi 

chưa bao giờ cảm thấy ngột ngạt như vậy. Để kiếm tiền, tôi phải đến quán bar phục vụ người ta, tôi khóc rồi đấy.” 

Lê Văn Vân nhếch miệng cười nói: “Tôi thấy hôm qua anh cực kỳ hưởng thụ mà.” 

“Ầm ầm ầm...” Ngay khi bọn họ đang nói chuyện, ngoài cửa bỗng có tiếng xe. 

“Chắc là đám người chủ Lại đã về” Lê Văn Vân nói. 

Anh chạy ra ban công để xem xét thì thấy bên dưới là một chiếc xe tải đang chở rất nhiều đồ đạc, nệm, tủ lạnh, điều hòa... 

“Má ơi, lão đại, tôi nghĩ anh phải tự mình quản lý tiền đi. Bác sĩ Phạm này cũng quá lãng phí rồi.” Cố Bạch nói: “Mẹ nó, sao lại mua nhiều đồ đến thế?” 

“Tất cả đều là nhu yếu phẩm” Lê Văn Vân thở dài nói: “Đồ điện hay gì đó, điều hòa quả thực rất cần thiết. Khí hậu ở đây tương đối khô và nóng, ngủ không có điều hòa thực sự không thoải mái lắm” Lê Văn Vân suy nghĩ rồi nói. 

Xe nhanh chóng dừng lại, Lê Văn Vân đi xuống định phụ giúp chuyển đồ lên. 

Cùng lúc đó, một xe tải khác chạy đến, đám người Lại Tuấn nhìn thấy một chiếc xe đầu kéo chở nhiều đồ đạc gia dụng đến đây thì ngẩn người ra. 

Máy điều hòa, tủ lạnh, bình nóng lạnh, những món đồ như vậy mà trước đây họ thực sự không dám nghĩ tới. 

“Chuyện này... chuyện này là sao?” Lại Tuần nhìn Lê Văn Vân và hỏi. 

“Có lẽ là do bác sĩ Phạm mua, nhưng họ không cho chuyển vào, nói là chưa trả tiền!” Lê Văn Vân xoè tay ra nói. 

Lại Tuấn cau mày, đêm qua đám người Lê Văn Vân đã kiếm được hơn bốn ngàn, nhưng số tiền đó còn lâu mới đủ để mua sắm những thứ như tủ lạnh này nọ, đám người Lê Văn Vân lấy đâu ra tiền để mua những thứ đó chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK