Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người phụ nữ trung niên đó nghe Lê Văn Vân nói vậy, vẻ mặt lập tức trở nên lạnh lùng, bà ta hờ hững đánh giá một lượt Lê Văn Vân rồi nói: “Tôi không có hứng thú với việc đó, tôi không thiếu tiền.” 

“Xin lỗi, tôi không thiếu tiền.” Khi người phụ nữ trung niên kia nghe được lời của Lê Văn Vân thì trong mắt lộ rõ vẻ chán ghét, lập tức từ chối. 

Sau đó trái tim lập tức chùng xuống. 

Có thể nhìn ra được, các nhân viên của Tam Hợp Lâu này dường như vẫn vô cùng tín nhiệm vào ông chủ của bọn họ. 

“Được rồi.” Lê Văn Vân ngượng ngùng nói: “Là tôi đã mạo muội đến bà rồi. Quả thật tôi không có ý mạo phạm bà, chỉ là vô cùng muốn đến thăm hỏi ông chủ của các người là ngài Minh Sùng một chút, cho nên mới đưa ra kiến nghị như vậy.” 

Nhìn thấy thái độ thành khẩn của Lê Văn Vân, người phụ nữ trung niên kia cũng không tức giận nữa, chỉ ôn tồn nói: "Cậu nhóc, tôi thấy con người cậu cũng không xấu, nhưng việc gặp ông chủ nhà chúng tôi thì hay là thời đi. Tính tình của ông chủ nhà chúng tôi có chút cổ quái, không quá muốn tiếp xúc với mọi người. Cho dù là chúng tôi thì cũng đã mười ngày rưỡi không gặp mặt cậu ấy rồi, huống chi là nói chuyện, lại càng đừng nói là cậu!” 

Lê Văn Vân ngơ ngác hỏi: "Vậy thì ai là người trả thu nhập và tiền lương cho nhà hàng của các người?" 

"Quản lý của chúng tôi đấy. Nhưng quản lý của chúng tôi và ông chủ cũng không nói chuyện nhiều. Bình thường là cậu ta lập hóa đơn, sau đó đưa cho ông chủ xem một chút là được. Không có vấn đề gì thì ông chủ cũng không hỏi quá nhiều." Người phụ nữ trung niên nói: "Cho nên, muốn gặp ông chủ một chút là chuyện tương đối khó khăn. Hay là cậu thôi đi, trở về đi!" 

Lê Văn Vân cau mày! 

Quá trình đến thăm hỏi Minh sùng khó khăn hơn anh tưởng tượng rất nhiều. 

“Lê Văn Vân?” Đúng lúc này, một giọng nói hơi nghi ngờ vang lên bên tai Lê Văn Vân. 

Lê Văn Vân nghi ngờ quay lại thì phát hiện đằng sau mình có một người đàn ông mặc trang phục đầu bếp đang đứng đó. Trông ông ấy trung tuổi, đang cầm một cái bát lớn ở đằng kia. Ông ấy nhìn Lê Văn Vân quay lại, thần sắc vui vẻ nói: "Đúng là anh!" 

Lê Văn Vân cũng nhớ người trước mặt mình là ai rồi. 

Tân Hoa! 

Lúc trước khi ở Giang Thành, trong một con hẻm, Đỗ Tịch Tịch đưa Lê Văn Vẫn đến một nơi dùng bữa. Anh còn nhờ Phạm Nhược Tuyết giúp đỡ Từ đại sư chữa trị cánh tay. Và Tần Hoa này chính là học trò của Từ đại sư. 

“Sao anh lại tới Yên Kinh rồi?” Tân Hoa hồ nghi nhìn Lê Văn Vân nói: “Anh không biết chứ, từ lần trước khi anh chữa thương cho sự phụ tôi, hiện tại sự phụ của tôi có thể bắt nồi nấu ăn lại rồi, đây chính là giấc mơ của ông ấy. Chúng tôi rất biết ơn anh, chỉ là sau đó chúng tôi đến gặp ông Đỗ Thương Bắc thì ông ấy nói anh đã đến Lâm Hải rồi. Thế nên vẫn không có cách nào để giáp mặt cảm ơn!" 

Lê Văn Vân yên lặng. 

Anh nhìn quần áo trên người Tân Hoa, nghi ngờ hỏi: "Hiện tại ông... đang làm việc ở đây à?" 

Tân Hoa gật đầu nói: "Ừm, Tam Hợp Lâu này là do sự thúc của chúng tôi mở, cũng chính là sư đệ của sư phụ của tôi. Hiện tại sư phụ của tôi và tôi đều bị anh ấy kéo đến đây làm việc rồi." 

Trong lòng Lê Văn Vân khẽ động, buồn ngủ gặp gối đầu rồ. Anh không ngờ lại gặp được người quen ở đây. 

Nếu như Từ đại sự biết Minh sùng này, thông qua tầng quan hệ này, cơ hội bản thân mình gặp được Minh sùng sẽ lớn hơn rất nhiều rồi. 

Tần Hoa nhìn Lê Văn Vân hỏi: "Anh tới đây để ăn cơm à? Anh muốn gọi món gì thì gọi đi, tôi đi bảo sự phụ đích thân làm cho anh, miễn phí!" 

Lê Văn Vân xua tay nói: "Không cần, Tần Hoa, thật ra tôi đến đây chủ yếu là muốn thăm hỏi sự thúc của ông một chút, cũng chính là ông chủ của Tam Hợp Lâu, Minh Sùng." 

Thần sắc của Tân Hoa hơi sững sờ, sau đó ông ấy cau mày nói: "Sư thúc này của tôi có tính cách khá quái gở, cũng có chút kiêu ngạo, rất ít giao tiếp với 

mọi người. Ngoại trừ sư phụ của tôi, anh ấy cũng không quan tâm đến tôi lắm." 

Nói tới đây, ông ấy trầm ngâm nói: "Như vậy đi, tôi đi hỏi sự phụ của tôi một chút, sư phụ của tôi nhất định sẽ sẵn sàng giúp anh. Sư thúc đó của tôi, cũng chỉ trao đổi một chút với sự phụ của tôi. Những người khác thì anh ấy quả thật không thường gặp, tính tình quái gở thật sự." 

Lê Văn Vân gật đầu nói: "Được, vậy phiền ông rồi." 

“Được, vậy tôi ra phòng bếp sau tìm sư phụ một chút.” Tân Hoa cười nói. 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK