Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Quyên bị tát một bạt tai, khuôn mặt đờ đẫn, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc là vì sao. 

Sau một bạt tai, Chu Thuận nhanh chóng hoàn hồn, nhìn Lê Văn Vân nói: “Người anh em, thật ra tôi và người phụ nữ này không có tình cảm gì cả, chỉ là chơi bời mà thôi. Tôi có thể chia tay cô ta ngay lập tức, anh nhất định đừng nói với anh Thành về chuyện này.” 

Lê Văn Vân vui vẻ, anh thích thú đứng nhìn Chu Thuận. 

Ở bên cạnh, Lý Quyên ôm mặt khi nghe những lời anh ta nói, vẻ mặt đờ đẫn. 

Hồi đó, cô ta đã bỏ chạy cùng với người đàn ông này. 

Về việc sau này bọn họ sẽ là gì của nhau, chuyện này không liên quan gì đến Lê Văn Vân, anh chỉ muốn đến thăm Trần Vũ, sau đó dặn dò Trần Vũ một chút. 

Nghĩ trước nghĩ sau, anh vẫn không định để Trần Vũ trở thành Người Gác Đêm. 

Tình cảnh của Trần Vũ và Khương Vĩ khác nhau, đầu óc Trần Vũ không sáng suốt bằng Khương Vĩ, anh ấy quá thành thật rồi. 

Hơn nữa khác với một người cô độc như Khương Vĩ, Trần Vũ vẫn còn có Nhạc Nhạc. 

Vì vậy lần này anh quay lại, dự định đi thăm Trần Vũ, sau đó chuyển một số cổ phần của Thịnh Thế cho Trần Vũ, để Trần Vũ có thể sống tự do tự tại hơn ở thành phố này mà không thiếu tiền. 

Chỉ là không ngờ vô tình gặp phải chuyện này. 

Ban đầu anh đã biết rằng Lý Quyên đã trở lại, nhưng không ngờ rằng người đàn ông mà Lý Quyên đi theo lại là một tên xã hội đen. 

Lê Văn Vân nhìn Chu Thuận, sau đó nhìn Lý Quyên rồi nói: “Chuyện anh có chia tay với người phụ nữ không biết xấu hổ này hay không, không liên quan gì đến tôi. Không muốn chuyện này đến tại Dương Hải cũng rất đơn giản.” 

Lê Văn Vân sờ sờ mũi nói: “Nếu như tôi đoán không lầm, anh hẳn là đã quấy rầy Trần Vũ lâu rồi, cũng nên thu xếp phí tổn hại tinh thần đi chứ?” 

“Tôi ...” Chu Thuận cười khổ: “Tôi ... không có tiền, nếu không phải vậy thì tôi sẽ không cùng Lý Quyên gài bẫy Trần Vũ. Nếu tôi biết Trần Vũ quen biết anh, còn anh quen anh Hải của bọn tối. Cho tôi một trăm lá gan tôi cũng không dám quấy rối anh ta!” 

Trần Vũ xua tay nói: “Lê Văn Vân, thôi bỏ đi, mau bảo bọn họ biến đi, nhìn thấy người phụ nữ này tôi liền cảm thấy ghê tởm. Lúc đầu cô ta chê tôi không có tiền, cho nên khi tới thành phố mới bỏ chạy theo người đàn ông này. Bây giờ lại vô sỉ mà chạy về đây đòi tiền, tôi ...” 

Lý Quyên nghiến răng nghiến lợi nhìn Trần Vũ nói: “Khi anh nghèo, sau đó tôi muốn quay lại rồi, nhưng tự anh không muốn, cho nên tôi mới tìm Chu Thuận đến để lấy tiền của anh.” 

Khi Lê Văn Vân nghe điều này, hóa ra trước đây đã từng có chuyện như vậy. 

Trong khoảng thời gian anh không ở Giang Thành, cuộc sống của Trần Vũ ... thật phong phú đặc sắc. 

Lý Quyên này đã hoàn toàn thay đổi tam quan của Lê Văn Vân. 

Anh vốn tưởng rằng Lý Quyên vừa mới phát hiện Trần Vũ có chút tiền, muốn chia một ít gia sản. Nhưng thì ra trước đây cô ta đã từng muốn quay lại với Trần Vũ! 

“Để ta ký vào thỏa thuận ly hôn xong rồi mấy người đi đi.” Trần Vũ ôm Nhạc Nhạc nói. 

Nói xong, anh ấy đứng dậy và ký vào thỏa thuận ly hôn, rồi ném thỏa thuận ly hôn cho Lý Quyên. 

Lý Quyên nghiến răng nói: “Tôi không ký, không lấy được tiền, một chữ tôi cũng không ký!” 

“Bốp!” Chu Thuận lại tát một bạt tai nói: “Lý Quyên, mẹ nó cô muốn chết cũng đừng kéo theo tôi.” 

Lý Quyên nghiến răng, vẫn cố chấp. 

Rõ ràng, cô ta vẫn muốn chia tài sản của Trần Vũ, cho dù có bị Chu Thuận tát hai cái. 

“Không ký cũng không thành vấn đề” Lê Văn Vân nói: “Vậy gặp cô tại tòa án, vừa hay để cho người ta nhìn thấy bộ mặt xấu xa của cô.” 

Chu Thuận hơi biến sắc: “Anh, cái này...” 

Người dám đánh Dương Hải và Phan Minh Vũ đến mức nhập viện như vậy, làm sao anh ta dám chọc vào chứ. 

“Bảo hai người cút đi, nghe không hiểu hả?” Lê Văn Vân hỏi. 

Chu Thuận nghe vậy cũng không dám hỏi thêm, anh ta kéo Lý Quyên thấp thỏm đi về phía của! 

Lê Văn Vân nhìn Lý Quyên, người phụ nữ này có vẻ không biết xấu hổ hơn cả Ngô Thị Hương và Nguyễn Vũ Đồng. 

Nhìn thấy hai người rời đi, trong lòng anh khẽ động, nói với Trần Vũ: “Biệt thự chúng ta ở trước đây, chút nữa chúng ta sẽ đi sang tên đi, tặng cho cậu. Cậu muốn ở hay muốn bán thì có thể tự mình định đoạt. Còn nữa, tôi định chuyển nhượng một số cổ phần của công ty cho cậu!” 

Ở đằng trước, Lý Quyên run lên khi nghe thấy những lời này. 

Tặng biệt thự, chuyển nhượng cổ phần? 

Người đàn ông đi ra khỏi làng cùng cô ta, bây giờ lương hàng năm cả trăm vạn, thậm chí ông chủ còn muốn tặng cho anh ta biệt thự và cổ phần. 

Trong phút chốc, vô vàn sự hối hận trào dâng trong lòng cô ta. 

Vì nghèo khó, không muốn chịu khổ, không chịu nổi sự cám dỗ, cô ta đã bỏ rơi chồng con. 

Và bây giờ, chồng cô ta dường như đã trở nên giàu có.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK