Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong, anh nhìn người phụ nữ trung niên và nói với giọng điệu âm trầm lạnh lẽo: "Tốt hơn hết bà nên cầu nguyện cô gái này không bị thương tổn gì đi." 

Anh cũng không nói câu kế tiếp, nhưng người phụ nữ trung niên biết rõ câu kế tiếp rốt cuộc có ý gì. 

Bà ta có hơi thấp thỏm. 

Ở phía sau, Ngao Húc nhanh chóng nói: "Anh Vân, bình thường kỳ thật em luôn ngàn dặn vạn dặn bảo bọn họ đừng làm chuyện như thế này. Ở một nơi như khu Tội Ác, thật ra có rất nhiều phụ nữ sẽ chủ động đến với bọn em để sinh tồn. Chuyện này thực sự không liên quan gì đến em." 

Cậu ta muốn trốn tránh một chút trách nhiệm, nhưng Lê Văn Vân chỉ khẽ liếc cậu ta một cái, không nói gì? 

Bọn họ được người phụ nữ này dẫn đường, đi xuống từ tầng hai, sau đó đi qua một hành lang bên trong và đi vào một sân sau. 

Người phụ nữ trung niên bước đến trước của một căn phòng, bà ta nuốt nước bọt nói: "Ở... ở... ở đây!" 

“Canh chừng bà ta!” Lê Văn Vân nói với Cố Bạch. 

Sau đó, anh đẩy cửa bước vào. 

Ngay khi cửa được mở ra, Lê Văn Vân liền bị một mùi hôi thối khó tả ập vào mặt. 

Căn phòng là một phòng chứa đồ, bên trong chồng chất không ít thứ và nhiều loại đồng phục. Mà ở trong phòng, một người đang ngồi trên mặt đất, đầu tóc rối bù một chút, quần áo lấm lem vết máu. 

Mùi hôi là phát ra từ người cô ấy. Trên đùi cô ấy bị trói lấy bằng công chân, còn chân ma sát rách cả da, trên chân máu tươi đầm đìa! 

Lê Văn Vân nhìn thoáng qua đã nhận ra, cô gái này đúng là Liễu Ngọc! 

Cô ấy dường như cũng cảm giác được có người đi vào, liền lặng lẽ ngẩng đầu, trong mắt ngoài vẻ sợ hãi vẫn là vẻ sợ hãi. 

Nhìn thấy có người tới cửa, hai tay cô ấy nâng lên che chắn thân mình, không ngừng cuộn mình vào phía bên trong khàn giọng nói: "Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi!" 

Trong giọng nói mang theo nức nở và tuyệt vọng. 

Nhìn thấy cảnh này, trái tim Lê Văn Vân gần như tan nát. 

Liễu Ngọc là em họ của anh. Cô bé này từ nhỏ đã đi theo sau anh cho đến lớn, tuy sau này có chút hiểu lầm nhưng anh vẫn luôn ở bên chăm sóc cho Liễu Ngọc như em gái. 

Tất cả những gì Liễu Ngọc đang trải qua bây giờ đều là do bản thân anh nên mới có thể như thế. 

Lúc này, thân thể anh cũng khẽ run lên. Anh không nói chuyện, cũng không quay đầu lại nhìn hai người phía sau. Anh cởi áo khoác của mình rồi bước vào trong phòng! 

Nhìn thấy dáng vẻ của Lê Văn Vân, trái tim của người phụ nữ trung niên và Ngao Húc đập dữ dội. 

"Xong rồi!" 

Hai người cùng lúc nghĩ. 

Ngao Húc không dám nhúc nhích, còn người phụ nữ trung niên kia đã muốn. chạy ra ngoài! 

“Bà chạy đi đâu!” Cố Bạch túm lấy bà ta và ném qua vai, hung ác đập người phụ nữ trung niên xuống đất. 

Lê Văn Vân đi tới trước mặt Liễu Ngọc. Liễu Ngọc nhìn thấy có người tới gần thì sợ tới mức gần như phát điên. 

"A!" 

"Đừng tới đây, đừng tới đây!" 

Cô ấy hét lên thất thanh. 

Chỉ mới một đêm mà thôi, rốt cuộc ngày hôm qua cô ấy phải chịu tra tấn kiểu gì mà khiến tinh thần suy sụp đến như vậy. 

“Doãn Thị Đan! Demps!” Trong lòng Lê Văn Vân ngùn ngụt lửa giận! 

Anh vội vàng quỳ xuống, cầm áo khoác lên người Liễu Ngọc, dịu dàng nói: "Liễu Ngọc, là anh! Là anh, Lê Văn Vân, anh tới cứu em đây. Em mở to mắt nhìn xem, là anh nè!" 

Liễu Ngọc dường như nghe thấy tên của Lê Văn Vân, thân thể run rẩy của cô ấy hơi dừng lại. Sau đó Lê Văn Vân chải lại mái tóc rối bù cho cô ấy, ánh mắt Liễu Ngọc nhìn về phía Lê Văn Vân, liền nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của Lê Văn Vân! 

Nước mắt trào ra. 

"Anh trai! Anh trai!" Cô ấy hét lên khàn khàn, sau đó cả người lao về phía Lê Văn Vân. 

Lê Văn Vân vòng tay ôm cô ấy, dịu dàng nói: "Không sao, không sao rồi, anh đưa em về nhà!" 

“Chìa khóa!” Lê Văn Vân nhẹ giọng nói với bên ngoài. 

Người phụ nữ trung niên bị Cố Bạch giẫm trên mặt đất, vội vàng nói: "Ở ngăn kéo bên cạnh cậu!" 

Lê Văn Vân kéo ngăn kéo ra, tìm chìa khóa và cởi cùng chân cho Liễu Ngọc. 

Lúc này Liễu Ngọc đã ôm chặt lấy Lê Văn Vân. Dường như cô ấy lo lắng nếu buông lỏng tay thì Lê Văn Vân sẽ biến mất vậy. 

Lê Văn Vân bế cô ấy lên, sau đó chậm rãi bước ra khỏi phòng. 

Sau đó, anh lại nhẹ nhàng hỏi: "Người phụ nữ này lừa em đến đây à?" 

Liễu Ngọc liếc nhìn người đàn bà bị Cố Bạch giẫm trên mặt đất, nhẹ gật đầu. 

“Em muốn khiến bà ta trả giá như thế nào?” Lê Văn Vân hỏi. 

Liễu Ngọc sửng sốt một chút. Lúc này, người phụ nữ trung niên vội nói: "Người đẹp, ngày hôm qua là tôi cứu cô thoát khỏi tay hai người đàn ông đó. Cô nghĩ xem, nếu không nhờ tôi thì có lẽ cô còn thảm hại hơn thế nữa." 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK