Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy câu này, mắt Lê Văn Vân bỗng thu nhỏ lại. 

Sắc mặt của Đao Ba và Trần Tiêu ở bên cạnh cũng hơi thay đổi. 

Bọn họ đều biết Bùi Nghênh Tùng, danh tiếng người đứng đầu Hồng Nguyệt khá vang dội, hơn nữa ở đời của bọn họ, có lẽ danh tiếng của Hồng Nguyệt càng vang dội hơn nữa. 

Dù gì bọn họ cũng là tổ chức lớn đối đầu với Người Gác Đêm. 

Lê Văn Vân sa sầm mặt, nhìn về phía ông lão. Ông lão khẽ cười nói: “Cậu bạn nhỏ, chúng ta nói chuyện riêng với nhau được không?” 

Lê Văn Vân thở dài, rồi nhìn về phía Đao Ba và Trần Tiêu. 

Hai người gật đầu rồi quay vào nhà của Lại Tuấn. 

Đợi sau khi bọn họ rời đi, Lê Văn Vân mới thở dài, nhìn ông lão hỏi: “Rốt cuộc ông là ai?” 

Mới đầu anh cảm thấy ông lão này là một tên lừa đảo đơn thuần, nhưng ông ta lại dẫn theo một cô cháu gái xinh đẹp như vậy, hơn nữa còn nghênh ngang bày sạp ở khu Tội Ác, chuyện này thật sự quá kỳ lạ. 

Nhưng bây giờ xem ra, hình như người này có rất nhiều vấn đề. 

“Tôi là ai ư? Tôi chỉ là một ông lão cô độc, có một cô cháu gái, dựa vào việc buôn bán chút tin tức lừa gạt để kiếm sống trong thành phố này mà thôi.” Ông lão thở dài nói. 

Tất nhiên Lê Văn Vân sẽ không tin lời nói dối của ông lão này. 

“Ông biết tôi là ai sao?” Lê Văn Vân nhíu mày hỏi. 

“Tất nhiên là tôi biết chứ, với phong thái long cốt này, ngoài vị thiên kiêu chi tử vào năm năm trước ra thì tôi thật sự không còn nghĩ ra người nào khác nữa.” Ông lão khẽ cười nói. 

“Bùi Nghênh Tùng đang ở đâu?” Lê Văn Vân lại hỏi. 

“Bây giờ tôi không thể nói cho cậu biết được. Nếu tôi nói cho cậu biết thì cậu đi qua đó sẽ chẳng khác gì đi tìm cái chết.” Ông lão nói. 

Sắc mặt Lê Văn Vân lại thay đổi, rõ ràng ông lão này đã phát hiện ra cơ thể mình hơi bất ổn rồi. 

Anh hơi cạn lời nói: “Nếu ông đã không muốn nói, vậy ông còn gọi tôi tới đây để làm gì?” 

Ông lão ho khan nói: “Tôi chỉ muốn hỏi, cậu đã lập gia đình chưa?” 

“Tôi đã lập gia đình rồi, nhưng chúng tôi đã ly hôn rồi.” Lê Văn Vân tức giận đáp. 

Ông lão sửng sốt, rồi nhíu mày nói: “Cậu đã ly hôn rồi à, nhưng cũng không sao, cậu chưa có con đúng không?” 

“Lúc nãy ông vẫy tay gọi tôi tới đây là để hỏi chuyện này thôi sao?” Lê Văn Vân không còn gì để nói. 

Ông lão gật đầu đáp: “Đúng vậy, cậu thấy cháu gái tôi thế nào, vẻ ngoài rất đoan trang, vóc dáng cũng rất đẹp, ngực mông to tròn dễ đẻ, nếu cậu cưới con bé, bảo đảm sau này sẽ con cháu đầy nhà” 

Lê Văn Vân sửng sốt, anh nhìn về phía cô gái ở bên cạnh, rồi phát hiện ra cô ta cũng đang mở to mắt nhìn anh. Lúc nhìn thấy Lê Văn Vân nhìn qua đây, cô ta khẽ đỏ mặt, nở nụ cười thẹn thùng. 

“Mẹ kiếp, chuyện này là sao?” Lê Văn Vân thầm cạn lời. 

Anh lên tiếng: “Tôi không có hứng thú gì với cháu gái của ông. Còn tin tức nơi của Bùi Nghênh Tùng thì ông muốn bán bao nhiêu?” 

“Tạm thời tôi sẽ không bán, tôi không thể đưa cháu rể của mình vào chỗ chết được.” Ông lão thở dài nói: “Đợi khi nào cậu hồi phục thì tôi có thể tặng miễn phí tin tức này cho cậu, coi như đây là của hồi môn của hai ông cháu chúng tôi.” 

Lê Văn Vân thấy ông ta không muốn nói thì chẳng thèm bận tâm đến ông ta nữa, mà dứt khoát đứng dậy đi về phía nhà của Lại Tuấn. 

Ông lão ở phía sau quát: “Cậu bạn nhỏ, nếu thật sự không được thì con bé làm vợ hai của cậu cũng được.” 

Lê Văn Vân khẽ run lên, rồi chạy vào nhà của Lại Tuấn. 

Thấy anh đã rời đi, cô gái kia mới bĩu môi nói: “Ông nội, hình như anh ấy không muốn lấy cháu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK