Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dứt lời, anh cầm lên huân chương màu lam lên, bước về phía trước, lạnh nhạt nói: "Huân chương này là lần đầu tiên tôi đi chấp hành nhiệm vụ, đối phó với hải tặc, giải cứu con tin, lập công hạng ba, đây cũng là huân chương màu lam duy nhất của tôi." 

Nói xong, Lê Văn Vân liền ném huân chương xuống dưới chân mình. 

"Cạch!" 

Huân chương màu lam rơi xuống đất. 

Toàn bộ Người Gác Đêm ở phía trước đều sửng sốt, bọn họ nhìn chiếc túi đầy ắp huấn chương của Lê Văn Vân. Bọn họ đều là Người Gác Đêm, nên ai cũng biết rốt cuộc huân chương này có ý nghĩa gì. 

Công trạng rất khó lấy được, cho dù là công hạng ba. 

Nhưng Lê Văn Vân chỉ có một huân chương hạng ba, đa số huân chương trong túi của anh đều là hạng nhì trở lên. 

Trong đó, có rất nhiều huân chương hạng nhất, hạng đặc biệt và huân chương Tinh Diệu. 

Lúc này bọn họ mới chợt nhận ra, thanh niên đang đứng trước mặt bọn họ cũng là anh hùng của Người Gác Đêm. 

Anh đã đổ không biết bao nhiêu máu cho Người Gác Đêm, nhiều lần sử dụng Tần Tử Cuồng Dũng, đứng giữa ranh giới sống chết. 

Anh cũng là anh hùng của Người Gác Đêm. 

Alice nhíu chặt mày, lúc này Lê Văn Vân đã đến gần cửa, anh lại lấy huân chương thứ hai ra. 

"Huân chương này là tôi đã giành được ở Châu Á. Trong trận chiến đó, tôi đã dẫn đội đánh giết ba tên sát thủ thẻ đỏ của Hồng Nguyệt, giành được công lao hạng hai, chính là huân chương màu tím này." 

"Cạch!" 

Dứt lời, anh liền ném huân chương xuống đất. 

Đồng thời, anh cũng đã bước đến bên cạnh Alice. 

Lúc này Alice đang cầm trường đao, cau mày, mà mấy người đã rút trường đao ra khỏi vỏ kia cũng không một ai ra tay. 

Alice cười khổ. 

Cô ta ném thanh đao trong tay xuống đất, rồi nhường đường cho Lê Văn Vân. 

Lê Văn Vân dẫn mọi người đi qua cánh cửa, chính thức bước chân vào căn cứ của Liên Hợp 

Quân. 

Trong một tòa nhà cao tầng của tổng bộ Liên Hợp Quân, có rất nhiều màn hình giám sát. 

Lúc này đang có không ít người đứng trước màn hình giám sát, chẳng hạn như Theonado và mấy quản lý thường trực, kể cả Lưu Đại Thuận. 

Quản lý bên Europa cau mày nói: "Alice, cô đang làm gì thế? Tại sao lại để cho cậu ta vào. Carl, hệ Nam Mỹ của các ông vốn có quan hệ khá tốt với hệ Hoa, nên bây giờ còn muốn đi liếm chân thổi của Người Gác Đêm hệ Hoa đúng không?" 

Nghe thấy câu nói này, người đàn ông cao lớn nhướng mày, nhìn Người Gác Đêm hệ Europa nói: "Tốt nhất là ông nên ăn nói sạch sẽ một chút. Ông muốn đánh nhau không?" 

Lưu Đại Thuận đang nằm trên ghế sofa xem kịch thì chợt cau mày. 

“Mấy người này đã xảy ra chuyện gì vậy?” Mấy người khác cũng phát hiện có điều gì đó không ổn, bởi vì báo động cấp một đã được bật lên, toàn bộ Người Gác Đêm trong tổng bộ của Liên Hợp Quân đều được điều động với hơn một hai nghìn người. Lúc này, trên đường phố và trên các sân thượng trong tổng bộ của Liên Hợp Quân đều có không ít Người Gác Đêm. 

Ngoại trừ Người Gác Đêm hệ Hoa thì tất cả đều được điều động. 

Nhưng vào lúc này, lại chẳng có ai ra tay với Lê Văn Vân. 

Những nơi mà Lê Văn Vân đi qua, toàn bộ Người Gác Đêm đều bỏ đao xuống hoặc cất vào 

vó. 

“Cậu ta đang.. Lúc Lưu Đại Thuận nhìn thấy hành động của Lê Văn Vân thì nhất thời biến sắc, bật dậy khỏi chỗ ngồi ngay tức khắc. 

“Xem ra cậu ta thật sự đau lòng rồi.” Ông lão ngồi ở bên cạnh Lưu Đại Thuận khẽ thở dài. 

"Các ông hãy nhìn chuyện tốt mà mình đã làm đi!" Lưu Đại Thuận chửi ầm lên. 

Lúc này, rất nhiều người ở trong phòng giám sát đều rơi vào sự yên lặng ngắn ngủi. 

Chỉ có quản lý bên Europa là lớn tiếng nói: "Ông mau thông báo cho bọn họ ra tay đi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, rất có khả năng đám người của cậu ta sẽ xông thẳng đến chỗ của chúng ta." 

Theonado cau mày, hơi không muốn nói, nhưng nghĩ đến những lời Demps đã nói trước đó, ông ta vẫn nghiến răng, nhấn nút bấm, nói vào micro: "Mọi người hãy vây giết Lê Văn Vân cho tôi!" 

Giọng nói của ông ta vang vọng khắp thị trấn. 

Đồng thời cũng lọt vào tai của Lê Văn Vân, lúc này, ánh mắt của Lê Văn Vân lại trở nên lạnh leo. 

Anh lấy ra một huân chương màu tím ra lẩm bẩm: "Huân chương này là tôi giành được ở Bắc Cảnh, năm đó tôi hai mươi tuổi. ." 

"Huân chương này tôi cũng lấy được từ Bắc Cảnh vào năm hai mươi tuổi..." 

Mỗi lần lấy huân chương ra, anh đều kể ra nguồn gốc của những chiếc huân chương. 

Nghe thấy những lời đầy rẫy chiến công này, cổ họng của những Người Gác Đêm đều trở nên hơi khô khốc. 

Trên đỉnh núi ở phía xa xa, Phạm Nhược Tuyết đang cầm ống nhòm, Lý Thu cũng đang một nhìn, lúc này ánh mắt của hai người đều trở nên hơi nghiêm nghị. 

Rải công lao để lót đường. 

Bây giờ Lê Văn Vân đã rải toàn bộ công lao mà mình đã giành được ở Người Gác Đêm để lót đường dưới chân mình. 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK