Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tôi cản giúp cậu, cậu chạy mau đi!" Đạo Ba đứng ở phía trước Lê Văn Vân, lớn tiếng nói. 

"Anh không đánh lại ông ta đâu." Lê Văn Vân cau mày nói. 

"Hết cách rồi, ai bảo tôi là lão đại chứ!" Đao Ba cắn răng nói: "Con mẹ nó, tên tiểu đệ như cậu thật không khiến người ta bớt lo mà!". 

Bàn tay cầm đao của anh ta còn đang phát run, đối phương là Đào Lực, người đứng đầu thế lực lớn nhất khu Đông này, cho nên Đao Ba còn khá sợ ông ta, anh ta có cảm giác... hôm nay, chỉ e mình phải để mạng tại nơi này rồi. 

Lê Văn Vân bật cười nhìn người này, sau đó hơi giơ tay lên, vỗ một cái lên gáy Đao Ba. 

"Con mẹ nó là thằng nào đánh lén tao!" Đạo Ba nổi giận gào lên một tiếng, sau đó trước mắt đen sì, trực tiếp hôn mê. 

"Chuyện này không liên quan gì đến anh ta!" Lê Văn Vân nhìn vào Lực, thản nhiên nói: "Thả anh ta đi." 

Đào Lực kinh ngạc nhìn thoáng qua Lê Văn Vân nói: "Mục tiêu của tôi vốn chỉ có cậu, loại cặn bã này thì tôi không có hứng thú." 

Nói xong, ông ta thản nhiên nói: "Trói cậu ta lại." 

Lê Văn Vân cúi đầu, đặt chìa khóa xe vào trong tay Đao Ba, lúc này có mấy người đi tới, dùng dây thừng trói Lê Văn Vân lại, Đào Lực đen mặt nói: "Đưa cậu ta về, con tôi đã chết, tôi không thể để cậu ta chết trong bình thản thế được!" 

Trong lòng Lê Văn Vân có chút buồn bực, anh nghĩ bụng định chơi với đám Đào Lực một lát, cho nên cũng không phản kháng, để mặc mấy người đề xuống trói lại, mang lên xe! 

Một đoàn xe cứ thế lái vào trong thành phố! 

Đại khái đi khoảng hơn một tiếng đồng hồ, Đao Ba chậm rãi tỉnh lại, anh ta nhìn bờ cát trống không, ngây người như phỗng, sau đó lại nhìn chiếc chìa khóa xe trong tay, ánh mắt mông lung mờ mịt, nói: "Lê Văn Vân ơi là Lê Văn Vân, cậu lại vì bảo vệ tối mà hy sinh chính mình, bất kể thế nào tôi cũng phải cứu cậu ra!" 

Anh ta cắn răng, chạy tới ven đường, nhanh chóng lái xe vào trong thành phố. 

Hơn một tiếng sau, xe dừng lại trước cửa nhà tại Tuầdn, trong nháy mắt xe dừng lại, ở con phố đối diện, ông thầy tướng số lừa đảo ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn thoáng qua chiếc xe. 

Đồng thời đám người Phạm Nhược Tuyết trong nhà cũng nhanh chóng chạy 

Nhưng mà bọn họ vừa mới chạy ra lại được một phen kinh ngạc, bởi vì bọn họ phát hiện người xuống xe là Đạo Ba, chứ không phải Lê Văn Vân! 

Cố Bạch nhíu mày hỏi: "Anh Đạo Ba, sao anh lại lái xe, Lê Văn Vân đâu?" 

Sắc mặt Đao Ba trầm xuống nói: "Lê Văn Vân xảy ra chuyện rồi, cậu ấy bị Đào Lực bắt cóc." 

"Bắt cóc?" Mấy người đều kinh ngạc thốt lên. 

"Phải. Các cậu nhanh chuẩn bị thêm người đi, tôi đi thông báo cho những người khác, hai tiếng sau chúng ta tập hợp tại đây, sau đó đi tìm Đào Lực đòi người!” 

Sau khi nói xong, anh ta chạy tới cuối phố, để lại mọi người đưa mắt nhìn nhau. 

"Lê Văn Vân đây là muốn làm gì chứ!" Lâm Khả Hân không biết phải nói gì: "Hiện tại anh ấy đã khôi phục, làm sao Đào Lực có thể bắt cóc được anh ấy?" 

Lúc này Lâm Khả Hân và Chu Linh Linh cũng đang đợi trong phòng, bọn họ có ra ngoài tìm Lê Văn Vân một hồi, kết quả lái xe tìm một lúc lâu cũng không tìm được, hai người bèn chọn về đây đợi Lê Văn Vân trở về. 

Cố Bạch cười nói: "Không cần phải quan tâm đến lão đại, tâm trạng anh ấy đang không tốt, có lẽ muốn chơi với đám người Đào Lực một trận thôi!" 

"Đào Lực chính là đỉnh cấp, nhân vật có tên trên Địa Bảng đó, thuộc hạ của ông ta có rất nhiều cao thủ đỉnh cấp, các anh thật sự không lo lắng chút nào sao?" Lâm Khả Hân nói: "Tuy Lê Văn Vân là siêu cấp, nhưng đối mặt với nhiều người như vậy, anh ấy vẫn..." 

Lý Thu ngạc nhiên nói: "Lo lắng gì, không phải chúng tôi đang đợi anh Đạo Ba kéo người đến, sau đó cùng đi cứu người sao!" 

Tuy ngoài miệng anh ta nói thế, nhưng trong giọng điệu lại chẳng có chút lo lắng nào. 

Lại chờ thêm tầm hai tiếng nữa, trên con phố bỗng xuất hiện một đống người, bao gồm cả đám người Trần Tiêu cũng xuất hiện tại đây. 

Lê Văn Vân trở lại, nhưng chỉ có những người chứng kiến trận đấu mới biết, còn đám người Trần Tiêu cùng đoàn người trên đường phố này thì lại không biết. 

Lúc này nghe tin Lê Văn Vân bị trói, trên mặt Trần Tiêu tràn ngập lo lắng. 

Nhìn thấy gần một trăm người cùng tập kết ở đây, Cổ Bạch đi tới trước mặt Đao Ba, vỗ vai anh ta nói: "Ôi chao, anh Đao Ba, anh được đó, hiện tại anh đã chiêu mộ được nhiều người thế cơ mà." 

Đao Ba mắng: "Mấy cậu đừng nói nhảm nữa, nhanh dẫn người đi cứu Lê Văn Vân!" 

Cố Bạch cười, sau đó vác đao nói: "Được, chúng ta đi cứu người!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK