Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lê Văn Vân nhíu mày. 

Quả nhiên ở thời đại này hầu hết các bậc cha mẹ khi đánh giá một người có tốt hay không đều nhìn vào điều kiện gia đình của anh ta như thế nào. 

“Lúc đầu anh ta rất tốt với tôi, nhưng luôn tìm cách lừa qua đêm với tôi, tôi nghĩ rằng quá nhanh nên không đồng ý. Sau đó tôi phát hiện ra... anh ta lại thân thiết với người phụ nữ khác trên xe nên đã đề nghị chia tay với anh ta. Chính là lần tôi đã gặp anh trong quán bar ấy” Trần Phi nói. 

Lê Văn Vân sững sờ một lúc, rồi nhớ lại ngày gặp Trần Phi ở quán bar Lưu Hỏa. 

Trần Phi nói đến đây, tâm trạng càng thêm xúc động, ngay cả cầm chiếc hộp trong tay cũng không chắc, Lê Văn Vân nhanh chóng đỡ lấy chiếc hộp. 

Trong lòng anh hơi mừng, sau khi tìm hiểu về quá trình Trần Phi và Vưu Chí ở bên nhau, anh mới nhận ra lúc trước đã hiểu lầm cô ta. 

Trước đây anh cho rằng nhân cách đạo đức của Trần Phi không tốt lắm, thế mà lại ở chung với một kẻ như Vưu Chí. 

Sau đó, khi Trần Phi ra sức bảo vệ cửa hàng bánh nướng đã khiến anh đánh giá cô ta cao hơn nhưng cũng không nghĩ nhiều, cũng không nghĩ tới sẽ xuất hiện điểm chung nào trong mối quan hệ của hai người. 

Trần Phi tiếp tục nói: “Bây giờ tôi hối hận cũng đã quá muộn rồi. Khi biết tôi và anh ta chia tay, mọi người trong gia đình đều thuyết phục tôi quay lại với anh ta. Em họ của tôi còn vì tôi mà mất việc, bây giờ đang rất buồn bã. Trong khoảng thời gian này bố mẹ tôi cũng liên tục bị quấy rối, hai ngày trước dắt chó đi dạo còn bị thương nữa.” 

“Tôi không phải là người giàu có gì nên mới chăm chỉ học hành, thi lấy chứng chỉ giáo viên rồi trở thành giáo viên. Kết quả là giờ tôi đã mất việc, tôi cũng không biết phải nói với bố mẹ như thế nào nữa.” Cô ta lau nước mắt, nói xong thì ngồi xuống. 

Lê Văn Vân nhìn Trần Phi, trong lòng dâng lên một nỗi thương cảm. 

Anh đã từng trải qua loại cảm giác này, thậm chí còn hơn chứ không kém. 

Chín năm trước, anh cũng như vậy! 

Hơn nữa, mấy nhà quyền quý đã ra tay với anh, thậm chí anh còn không có cơ hội để biện hộ. Khi đó anh mới mười tám tuổi, cảm giác bất lực và tuyệt vọng đó không gì có thể so sánh được với cảm giác hiện tại của Trần Phi. 

Nhìn Trần Phi đang ngồi trên mặt đất, Lê Văn Vân sờ sờ mũi. 

Thấy cô ta và anh cũng có duyên phận, có lẽ giúp đỡ một lần cũng không phải là vấn đề gì to tát lắm. 

Trần Phi ngồi xổm trên mặt đất một lúc lâu mới đứng lên, cô ta không tô son trát phấn nhưng vẫn rất xinh đẹp, lau nước mắt nhìn Lê Văn Vân nói: “Lê Văn Vân, anh... anh có thể đưa tôi về nhà được không? Tôi sợ Vưu Chí lại chặn đường tôi, dạo này anh ta luôn chặn đường tôi trên đường về nhà” 

Lê Văn Vân gật đầu nói: “Không thành vấn đề”. 

Anh giúp Trần Phi cầm chiếc hộp và đi về phía nhà của cô ta. 

Trần Phi không sống cùng bố mẹ, vì công việc mà nhà của cô ta cách nhà quá xa nên đã thuê một căn nhà gần ngay trường học. 

Ngay sau đó, Lê Văn Vân đưa Trần Phi đến công của tiểu khu, Trần Phi do dự và nói: “Anh đưa tôi lên được không, tôi lo anh ta sẽ chặn tôi ở tầng dưới hoặc ở cửa nhà tôi.” 

“Được.” Lê Văn Vân gật đầu. 

Dọc đường đi cũng không gặp Vưu Chí, cho đến khi đến ngay dưới lầu trong tòa nhà nơi Trần Phi ở, Lê Văn Vân mới nhìn về phía cách đó không xa. 

Vưu Chí và một vài người đang ngồi trên ghế dưới lầu, đang cười cười nói nói. 

Đương nhiên họ cũng nhìn thấy Lê Văn Vân và Trần Phi, vẻ mặt của Lưu Chí hơi sa sầm, anh ta bước lên phía trước và hỏi: “Lê Văn Vân, sao chỗ nào cũng thấy cậu hết vậy”. 

Lê Văn Vân nhìn anh ta nói: “Sau khi hai người chia tay, ngày nào cậu cũng quấy rối gia đình cô ấy, khiến cô ấy mất việc, đúng không?” 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK