Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dường như Chu Linh Linh đã say, cô ta dựa vào người của Lê Văn Vân, líu ríu nói: “Buổi tối ở với tôi, tôi sẽ cho anh năm ngàn.” 

Lâm Khả Hân hơi sửng sốt, vội vàng nói: “Linh Linh, cậu điên rồi, người này chỉ giống anh ấy thôi chứ không phải anh ấy. Anh ta không phải là số không, cậu lại muốn đưa anh ta về ngủ 

“Tớ mặc kệ, nhìn giống nhau là được, tớ sẽ tưởng tượng là anh ấy.” Chu Linh Linh nói xong, sau đó vòng tay qua cổ Lê Văn Vân, thở ra một làn hơi nhẹ: “Về với em nha.” 

Trái tim Lê Văn Vân cũng đập dữ dội, một người đẹp thế này lại đưa ra yêu cầu như thế, con 

mẹ nó, ai mà chịu được. 

Anh thở dài một hơi và nói: “À, người đẹp, tôi xin lỗi, tôi chỉ phục vụ chứ không bán thân. Tất nhiên, nếu cô bảo tôi đi với cô mà không đưa tôi tiền thì có lẽ tôi rất vui.” 

Lâm Khả Hân hơi sửng sốt, cô ta phát hiện Lê Văn Vân thật kỳ quái. 

Có vẻ Lê Văn Vân rất thích tiền, lúc nãy họ đưa tiền boa cho Lê Văn Vân có thể nhận ra điều đó. Thế nhưng bây giờ họ đưa cho Lê Văn Vân năm ngàn, hơn nữa ý tứ của Chu Linh Linh rất rõ, là trả tiền thù lao để Lê Văn Vân ngủ với cô ta. 

Đây chính là người đẹp cao cấp đấy, cho dù là khuôn mặt hay vóc dáng đều thể. 

Nhưng... Lê Văn Vân lại từ chối, nói rằng anh sẽ sẵn lòng nếu không đưa tiền. 

Chu Linh Linh bĩu môi nói: “Một vạn!” 

“Không đi! Tôi không phải loại người như vậy.” Lê Văn Vân vội nói. 

“Hai vạn!” Chu Linh Linh lại nói. 

“Xin hãy tôn trọng tôi!” Lê Văn Vân nói. 

Lê Văn Vân có giới hạn của riêng mình, nếu không trả tiền thì chỉ coi như hẹn hò, sau đó mọi người không ai chịu trách nhiệm với ai cả, thật ra như vậy đối với anh lại chẳng có chuyện gì. 

Nhưng đây là cô ta lấy tiền đập vào mặt, đây không phải là bán anh sao? Trong lòng anh tuyệt đối không thể chấp nhận chuyện như vậy. 

“Hừ!” 

Chu Linh Linh lấy một nắm tiền từ trong túi xách của cô ta rồi nhét vào trong túi Lê Văn Vân, mắng: “Tôi cho anh tiền, đi với tôi, tôi cho anh năm vạn... Buổi tối ngủ với tôi.” 

Cô ta không biết mình đã lấy ra bao nhiêu tiền, lúc này rất nhiều người cũng nhìn sang, khi nghe thấy yêu cầu vô lý của Chu Linh Linh, mọi người đều nhìn Lê Văn Vân với vẻ ghen tị, nhưng khi nghe Lê Văn Vân từ chối, họ lại thở phào! 

“Ôi, dù sao cũng là con gái của Chu Bằng nên đúng là người bình thường không dám đi. Tuy rằng là Chu Linh Linh chủ động nhưng với tính cách của Chu Bằng, đối với loại người không có xuất thân như anh ta sẽ không chịu nổi lửa giận của ông ta.” 

“Đúng vậy, nhưng nếu Chu Linh Linh kêu tôi, tôi có thể ở bên cô ta cả đêm thì dù chết cũng đáng” 

Lâm Khả Hân nhìn bộ dạng say khướt của Chu Linh Linh, vội vàng nói: “Linh Linh, cậu đừng nói nữa, có thấy mất mặt hay không hả? Đi theo tớ đi.” 

Sau khi nói xong, cô ta nói với Lê Văn Vân: “Mau giúp tôi đưa cô ấy ra ngoài!” 

Đây cũng là một trong những công việc của Lê Văn Vân, khách hàng yêu cầu dìu họ ra ngoài thì anh phải làm, đương nhiên anh không chịu trách nhiệm khi đi ra khỏi quán, đây cũng là một quy định của quán bar Dạ Sắc. 

Lê Văn Vân cẩn thận nhét tiền mà Chu Linh Linh đã đưa cho anh vào trong túi, hắng giọng rồi sau đó cùng Lâm Khả Hân đưa Chu Linh Linh đi ra ngoài. 

Sau khi lên xe, Chu Linh Linh còn kéo quần áo của Lê Văn Vân nói: “Buổi tối ngủ với tôi đi”. 

Lâm Khả Hân không thể chịu được nữa, cô ta dùng tay chém Chu Linh Linh một nhát khiến cô ta bất tỉnh, sau đó nhìn Lê Văn Vân nói: “Anh... thật thú vị, anh rất thích tiền nhưng lại không vì tiền mà bản thân, như vậy cũng khiến tôi coi trọng anh hơn. Quay về nói với người bạn kia của anh, ngày mai tôi sẽ đến đây đón anh ta.” 

Lê Văn Vân gật đầu, dường như Lâm Khả Hân không quan tâm đến việc uống rượu hay bất cứ thứ gì nữa, cô ta cứ thế lái xe đi, chiếc xe cô ta đang lái là một chiếc xe thể thao màu bạc. 

Nhìn thấy bọn họ rời đi, Lê Văn Vân sửa sang lại quần áo, cười nói: “Với thế lực sau lưng các cô, chắc chắn sau này sẽ còn gặp lại. Đợi chân khí của tôi khôi phục rồi, các cô biết được thân phận của tôi mà không chủ động yêu thương nhớ nhung mới lạ đó. Đến lúc đó tôi đều ôm cả hai trong tay.” 

Nghĩ đến lúc ấy, Lê Văn Vân không khỏi nhếch lên một nụ cười trên khóe miệng. 

Anh sửa sang lại quần áo mà Chu Linh Linh đã kéo làm cho lộn xộn rồi lấy tiền ra đếm, phát hiện đã được ba nghìn bốn trăm. 

Trước đó Chu Linh Linh đã đưa cho anh chín trăm, cuối cùng lại lấy ra thêm một nắm tiền nữa, thế mà số tiền đó lên tới hai ngàn rưỡi. 

Thậm chí Lâm Khả Hân cũng không đòi lại tiền, đoản chừng với thân phận của cô ta thì cũng chẳng cần đến số tiền này. 

Lê Văn Vận cười khà khà nói: “Ngày mai có tiền đóng phí bảo kê rồi.” 

“Tất nhiên, phí bảo kê này là để câu cá mà thôi.” Lê Văn Vân khẽ cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK