Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên này, Lê Văn Vân cũng không quá để tâm vấn đề này.

 

Thứ nhất, anh cảm thấy bên Doãn Nhu đoán chừng sẽ giúp mình giải quyết chuyện này. Thứ hai, cho dù là không giải quyết, anh cảm thấy cũng không sao, hiện giờ anh cảm thấy sau khi mình tham gia trường đấu thú này, hẳn là có thể khôi phục chân khí như ban đầu.

 

Đừng nói là Đào Lực Phất Lai, cho dù là Hodges anh cũng muốn đến vật tay!

 

Đương nhiên, đây là một cuộc đánh cược. Bởi lúc tranh tài là hỗn chiến, cho nên đối với Lê Văn Vân mà nói thì sơ ý một chút rất có thể sẽ mất đi mạng của mình.

 

Mà trước đó lúc đối mặt với Đào Vân, vào thời khắc sinh tử, anh cũng không hoàn toàn không phục.

 

Thế nhưng anh không thích bị động, cái bộ dạng hiện tại, làm chuyện gì cũng không được, bọn Khương Vĩ đã mất tích hơn một tháng rồi, bây giờ nhiều thêm một ngày là nhiều thêm một phần lo lắng, thế nên Lê Văn Vân vẫn muốn đi đánh cược chuyến này, cho dù tất cả bọn người Phạm Nhược Tuyết đều phản đối, cũng không cách nào làm dao động quyết định của anh.

 

Ngồi trên mâm cơm chỉ có đám người họ. Tên ngốc Cố Bạch từ sau khi đến Phúc Thanh Hội rất ít khi trở về ăn cơm, chỉ có lâu lâu mới về ăn được chút ít.

 

Dù sao thì cơm nước bên kia quả thật tốt hơn rất nhiều.

 

Trên bàn, Phạm Nhược Tuyết ăn từng miếng nhỏ, sau một hồi, cô ngẩng đầu nhìn về phía Lê Văn Vân hỏi: “Cuộc thi đấu đó của anh, chừng nào bắt đầu thế?”

 

“Chắc là ngày mốt nhỉ, thứ bảy ấy, hình như là kéo dài hai ngày, chín giờ buổi sáng ngày thứ nhất sẽ bắt đầu, cho đến khi quyết ra được bốn người đứng đầu của từng tổ, sau đó bốn người này, hai người một vòng, đánh vào ngày thứ hai, cuối cùng quyết ra được người đứng đầu, người đứng đầu có thể nhận được tất cả giải thưởng.” Lê Văn Vân nói.

 

Phạm Nhược Tuyết thở dài nói: “Thật là không thể không đi hả?”

 

“Ừm, anh không thích bị động như hiện tại, chọc đến một tên Phất Lai như vậy, mỗi ngày đều phải hãi hùng lo lắng, ngày đó nếu như không phải Phất Lai kiêng kị mà lựa chọn liều mạng với chúng ta, chúng ta có thể không còn đường ra.” Lê Văn Vân đáp.

 

Người của bên đó thật sự là quá nhiều.

 

Loại thế lực lớn nhất khu Tây như Phất Lai này, thủ hạ dưới tay, đỉnh cấp ít nhất cũng mấy chục người, trừ những người đó ra thì những người khác cộng lại còn khủng hơn, chỉ sợ là mấy ngàn người cũng có.

 

Nếu thật sự bọn họ muốn đến trị tội, bọn người Lê Văn Vân quả thật là không rời đi được.

 

Phạm Nhược Tuyết nhẹ gật đầu, sau đó không tiếp tục hỏi nhiều nữa.

 

Một ngày cứ thế lặng lẽ qua đi.

 

Mà trong thời gian một ngày này, khu đông cũng không được yên bình, chuyện đầu tiên chính là thế lực của Đào Lực và Phúc Thanh Hội đối địch.

 

Đúng vậy, là đối địch.

 

Vào buổi tối hôm Đào Vân chết, trước hết Đào Lực dẫn người đi tìm Phúc Thanh Hội, muốn người Phúc Thanh Hội cho một lời giải thích, đơn giản hơn chính là muốn Lâm Khả Hân nói ra Lê Văn Vân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK