Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Vị trí số 1 của Người Gác Đêm chưa bao giờ thay đổi. Anh ta cực kỳ bí ẩn. Chỉ sợ trừ Trác Nhất Minh và Vương Hồng ra, không ai biết anh ta là ai. Khi Lê Văn Vân lên đến số 0, đều là trực tiếp nhảy từ số 2 lên, bỏ qua vị trí số 1. 

Lê Văn Vân nghi ngờ rằng người này là Minh Sùng, ông chủ của Tứ hợp lâu. 

Dù sao, Minh Sùng từng nói rằng anh ta là một Người Gác Đêm. Nếu là người của Ám Võng, Long Ưng Đài không thể nào không biết. 

Anh ra rất thần bí, hoàn toàn phù hợp với mọi yêu cầu của số 1! 

Hơn nữa anh ta luôn sống trong Tứ hợp lâu, nhưng dường như biết mọi thứ về thế giới bên ngoài, tương tự như Hodges. 

Nhưng anh ta không thừa nhận, mà Trác Nhất Minh cũng chỉ thừa nhận rằng anh ta là một Người Gác Đêm mà thôi. 

Nếu anh ta thực sự là số 1, và sự biến mất của Hoàng Thi Kỳ, Khương Vĩ và những người khác thực sự có liên quan đến người này, Lê Văn Vân không quá lo lắng. Ít nhất anh có thể chắc chắn mấy người Hoàng Thi Kỳ chắc hẳn không có nguy hiểm gì. 

Điều duy nhất anh lo lắng là sự biến mất của bọn họ không liên quan đến tất cả những điều này, và thậm chí Ngân Hồ đó có thể cũng là nạn nhân! 

Anh lo lắng trong lòng, nhưng cũng biết rằng lo lắng hoàn toàn vô ích. 

“Không còn cách nào khác, hiện tại mọi thứ đều mờ mịt.” Lê Văn Vân thở dài nói: “Muốn tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện thì vẫn phải hỏi thằng cháu trai Hodges kia, nhưng đáng tiếc là chân khí của anh... Không biết khi nào thì mới có thể khôi phục. Buồn thổi ruột!" 

Phạm Nhược Tuyết cau mày nói: "Các chức năng cơ thể của anh đã hoàn toàn trở lại bình thường. Đây là lần đầu tiên anh ở trong tình huống này, bây giờ em cũng có phần không chắc chắn. Nhưng mà... anh tin tưởng vào y thuật của em, sớm hay muộn em cũng sẽ làm cho anh khôi phục." 

"Cộc cộc cộc..." 

Đúng lúc này, một tràng tiếng bước chân vang lên. Lý Thu chạy tới mồ hôi nhễ nhại! 

“Anh có chuyện gì vậy?” Lê Văn Vân cau mày hỏi khi nhìn thấy bộ dạng của Lý Thu. 

Lý Thu thở dài nói: "Có tin tức rồi, tin tức của Doãn Thi Đan!" 

“Hả?” Lê Văn Vân cau mày hỏi. 

Lý Thu thở ra một hơi rồi nói: "Vừa rồi ở phía dưới tôi nghe thấy anh nói xấu tôi, tôi cảm thấy nghe tiếp nữa thì tôi sẽ vạch trần anh, bèn đi ra ngoài xem thử thằng nhóc con Ngao Húc kia có để lại tin tức cho chúng ta hay không. Kết quả sau khi đi qua, quả nhiên phát hiện thắng nhóc kia để lại một tin nhắn ở đó. Nói là đã nghe được tin tức của Doãn Thị Đan rồi, bảo chúng ta đi qua đó rồi sẽ nói chi tiết hơn!" 

Lê Văn Vân thở hắt ra, trên mặt lóe lên sát ý, nói: "Đi!" 

Ngay khi đám người Lê Văn Vân đi ra ngoài để tìm Ngao Húc, ở giữa khu Tội Ác, trong trang viên giống như một lâu đài của Hodges, ở cổng, Doãn Nhu trong bộ váy đen chậm rãi bước vào đó. 

Chẳng mấy chốc, bà ta được đưa vào một đại sảnh. Bên trong, Hodges đang ngồi trên ghế sô pha, tay lắc lư một ly rượu vang đỏ. 

Nhưng Doãn Nhu không để ý đến ông ta, thay vào đó đặt ánh mắt vào một người có khuôn mặt vô cảm bên cạnh. Nhìn thấy người này, sắc mặt bà ta hơi thay đổi, sau đó làm lễ chào rồi nói: "Ngài Minh, ngài... ngài đã trở lại!" 

Dường như bà ta có hơi e ngại người này. 

Đúng vậy, đó là Minh sùng. Anh ta đang ngồi trên ghế sô pha, trên mặt không chút biểu cảm. Anh ta nhìn thoáng qua Doãn Nhu, sau đó mở miệng nói: "Từ biệt hai mươi năm, không ngờ bà cũng đã đến siêu cấp rồi." 

Doãn Nhu mỉm cười. 

Lúc này Hodges lên tiếng: "Nghe nói bà gặp qua Lê Văn Vân rồi?" 

Doãn Nhu cau mày nói: "Hodges, đừng vươn tay đến chỗ tôi. Tôi gặp ai không liên quan gì đến ông." 

"Minh Sùng, cậu nhìn đi, tôi đã theo đuổi bà ấy mấy chục năm rồi, nhưng bà ấy vẫn thờ ơ với tôi như vậy. Ngược lại quá hời cho thằng nhóc Lê Văn Vân kia." Hodges mắng. 

Sau đó, ông ta lại nghiêm nghị nói: "Doãn Nhu, tôi biết bà muốn sử dụng Lê Văn Vân để rời khỏi đây. Nhưng tôi nói cho bà biết, không có khả năng, ít nhất trong thời gian ngắn là không có khả năng. Lần này... Lê Văn Vân cũng không có khả năng rời khỏi nơi này!" 

“Thật sao?” Doãn Nhu nói: “Năm năm trước, không phải ông cầu xin cậu ta rời đi sao?" 

Hodges lắc đầu nói: "Lần này thì khác, Trác Nhất Minh sẽ không xuất hiện nữa. Cậu ta muốn rời đi, trừ phi đánh bại tôi!" 

“Làm sao ông biết cậu ta không thể đánh bại ông?” Doãn Nhu cười khẩy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK