Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Là một người sử dụng đao, kỳ thật Lê Văn Vân biết loại đao này không thích hợp để chiến đấu cho lắm. 

Tất nhiên, thứ ghê người nhất là vết sẹo trên ngực anh ta. 

Trên ngực anh ta có một vết sẹo rất dài từ vai trái đến thắt lưng và bụng. 

Đánh giá trang phục của anh ta, Lê Văn Vân đại khái cũng có thể nhìn ra nguyên do. Có lẽ là ở một nơi như khu Tội Ác, vết sẹo và con dao lớn lộ ra có thể khiến người ta cảm thấy anh ta rất hung dữ. 

Khi Lại Tuấn nhìn thấy người đó thì sắc mặt hơi thay đổi, vội vàng mắng: "Cút cút cút! Ai muốn uống rượu với cậu." 

Rõ ràng là Lại Tuấn không chịu trò này của anh ta. 

Trực tiếp đẩy anh ta ra ngoài. Mấy phút sau, Lại Tuần mới trở về phòng, sau đó đóng cửa khóa lại. 

Cổ Bạch cười hỏi: "Chú Lại, người này là ai vậy?" 

"Về sau các cậu bớt giao thiệp với tên đó đi. Mọi người đều gọi cậu ta là Đạo Ba. Thằng nhóc này chẳng có bản lĩnh gì, suốt ngày cứ muốn tổ chức thế lực gì đó. Trên thực tế thì thuộc hạ chỉ có hai ba con mèo. Ở nơi này, đâu đâu cũng bị bắt nạt. Có lẽ hôm nay khi các cậu đến chỗ tôi bị bọn họ nhìn thấy nên muốn lôi kéo các cậu nhập bọn ấy mà." Lại Tuấn nói. 

Lê Văn Vân ngẩn ra. Té ra anh chàng này cầm chai rượu và vịt quay tới đây là định kéo mấy người bọn họ nhập bọn. 

Nhưng nhìn thái độ của Lại Tuấn đối với anh ta, tên này chắc cũng là kẻ khốn cùng, nếu không Lại Tuấn sẽ không có thái độ này với anh ta. 

Đã thế này, anh ta còn có thể cầm một chai rượu và một con vịt quay tới đây, thế thì cũng coi là tràn đầy thành ý rồi. 

Cổ Bạch và Lý Thu nhìn về phía Lê Văn Vân, khóe miệng lộ ra một nụ cười. 

Lại Tuấn nói thêm: "Buổi sáng ngày mai chúng tôi phải ra ngoài sớm, đi đến chỗ hôm qua chở rau. Nếu là ban ngày thì các cô cậu cố gắng đừng đi ra ngoài. Chỗ của chúng ta đều là người nghèo sinh sống, chỉ cần nộp phí bảo vệ đúng hạn thì vẫn khá là an toàn. Đợi ngày mai trời tối rồi tôi lại lái xe đưa các cậu đến quán bar Dạ Sắc đi làm." 

Lê Văn Vân gật đầu nói: "Được!". 

"Vậy được, chúng tôi tắm rửa đi ngủ trước đi. Các cậu có muốn đi tắm trước không? Tự đun nước đi!" Lại Tuấn hỏi. 

Lê Văn Vân lắc đầu nói: "Cô chú đi trước đi!" 

Ở chỗ bọn họ không có máy nước nóng, nước nóng phải tự đun rồi cho vào Xô để tắm! 

“Được thôi!” Lại Tuấn liếc nhìn đám người Lê Văn Vân, sau đó đi vào bếp. 

Bên trên có bốn phòng, một phòng đã được cải tạo thành phòng y tế, chỉ còn lại có ba phòng. Sáu người ở, ba người đàn ông Lê Văn Vân bị dồn vào một phòng! 

Một đêm không lời! 

Ngày hôm sau, khoảng sáu giờ, Lê Văn Vân nghe thấy tiếng xe khởi động. Anh đứng dậy từ trên giường, đến ban công lầu hai nhìn thoáng qua, phát hiện gia đình Lại Tuấn đã đi ra ngoài từ sớm. 

Đây là hiện trạng của những người nghèo nhất ở khu Tội Ác. Bọn họ làm việc rất chăm chỉ và mệt mỏi, nhưng vẫn phải vật lộn để kiếm sống. 

Tất nhiên, anh biết rằng những người như vậy có ở khắp mọi nơi trên thế giới. 

Ví dụ, những đứa trẻ ở miền núi, môi trường của chúng rất khó khăn, chúng không phải là không có nỗ lực, nhưng tầm nhìn của chúng, cho dù tốt thì cũng đã xác định chúng thực sự không thể kiếm được quá nhiều tiền. 

Lê Văn Vân nhìn cảnh này mà trong lòng có chút xúc động. Bỗng một lúc nào đó, anh cảm giác trong cơ thể của chính mình đột nhiên run lên một chút, dường như có dấu hiệu chân khí muốn nổi lên. 

Anh nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái của mình, khoanh chân ngồi xếp bằng! 

Qua hơn mười phút, anh cau mày mở mắt ra, lộ ra vẻ thất vọng: "Haiz, xem ra cần thêm một thời gian nữa mới được, cũng không biết bao lâu mới khôi phục được. Xem ra lần có thể không sử dụng Tần Tử Cuồng Dũng thì vẫn nên không dùng mới được." 

Anh mở mắt ra, mặt trời từ từ nhô cao lên khỏi mực nước biển, bầu trời cũng từ từ sáng sủa hơn. 

Phạm Nhược Tuyết và những người khác cũng đã dậy. Liễu Ngọc cũng đã tỉnh dậy, nhưng vì trên người có thương tích nên cô ấy vẫn nằm trên giường. 

Phạm Nhược Tuyết đưa tiền cho Cố Bạch, Cố Bạch ra ngoài mua đồ ăn sáng. Lê Văn Vân thì về phòng và nói chuyện phiếm với Liễu Ngọc một lúc. Đám người Lê Văn Vân ăn sáng xong cũng không có việc gì làm. 

Khoảng chín giờ sáng, dưới cửa vang lên một trận đập cửa. 

Đám người Lê Văn Vân bước xuống cầu thang, sau đó mở cửa ra. Lê Văn Vân ngây ngẩn cả người. Anh phát hiện đứng ở cửa là một tên để trần nửa người trên lưng đeo đại đao. Đó là tên tối hôm qua, Đao Ba!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK