Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lê Văn Vân gật đầu nói: "Được, vậy tôi tự đi đến đó là được rồi." 

"Vậy được. Cậu đến bộ phận tiêu thụ, trực tiếp tìm Vương Ý, anh ta sẽ sắp xếp công việc cụ thể cho cậu." Bành Hàn Đông nói đến đây thì bỗng nghĩ đến điều gì đó, nói: "À đúng rồi, cậu có một số cổ phần trong không ít các công ty quy mô lớn ở Yến Kinh. Tôi sẽ làm việc với Người Gác Đêm ở bên đó, sắp xếp tài liệu, đến lúc đó tôi sẽ gửi tài liệu cho cậu. Ở Yến Kinh, nếu cậu có nhu cầu gì thì có thể liên hệ trực tiếp với bọn họ." 

Lê Văn Vân gật đầu. 

Anh không hề ngạc nhiên vì điều này, ở Yến Kinh có khá nhiều gia tộc ẩn thế, những người hoạt động bí mật đó cũng hoạt động khá mạnh, trong suốt sáu năm ở Người Gác Đêm, đây là nơi mà Lê Văn Vân thường lui tới. Ở một mức độ nào đó mà nói, nơi này mới là sân nhà thực sự của Lê Văn Vân! 

Sau khi tạm biệt Bành Hàn Đông, Lê Văn Vân xem thời gian, đã gần đến mười giờ rồi, anh đi thang máy lên tầng năm. Sau khi ra khỏi thang máy, anh vừa định bước đi thì nghe thấy tiếng động từ lối thang bộ bên cạnh thang máy. 

“Lâm Nhã, chẳng lẽ em thực sự không nhìn ra được tình cảm của tôi dành cho em sao?” Giọng một người đàn ông vang lên. 

Lê Văn Vân lặng lẽ quay đầu lại liếc nhìn thì thấy trong cầu thang bộ, một người đàn ông trông hơi dung tục đang nói chuyện, đối diện với anh ta là một người đẹp cao gầy, vẻ ngoài xinh đẹp. Đó chính là Lâm Nhã trong lời của anh ta! 

Trên mặt của Lâm Nhã lộ ra vẻ khó xử, nói: "Giám đốc Vương, hiện tại tôi thực sự chưa muốn yêu đương. Tôi vừa mới tốt nghiệp, chỉ muốn tập trung vào công việc thôi!" 

Giám đốc Vương? 

Người này là Vương Ý? Sếp trực tiếp của mình? 

Trong lòng Lê Văn Vân khẽ lay động, cực kỳ thích thú quan sát bên đó. 

Vương Ý nhìn Lâm Nhã, tình ý sâu xa nói: "Lâm Nhã à, trong xã hội này, tiến lên một bước thật ra rất đơn giản. Em nghĩ xem, tôi là giám đốc bộ phận tiêu thụ ở đây, chú tôi lại là nhân vật cao cấp trong công ty. Nếu em yêu tôi, rất nhanh sẽ có thể lên chức trưởng bộ phận tiêu thụ. Có chú tôi ở đây, con đường phía trước của em trong công ty có thể nói là vô cùng xin lan!" 

“Tôi... tôi vẫn muốn dựa vào năng lực của bản thân, từ từ tiến lên thôi.” Khuôn mặt Lâm Nhã hơi hơi đỏ. 

Vương Ý dường như không để ý đến sự từ chối rõ ràng của cô ta, anh ta khẽ cười, nói: "Này, em vẫn không hiểu, những công ty như Trí Đạt không dễ vào, nếu muốn tiến lên, sợ rằng sẽ rất khó. Tôi muốn sa thải em thực ra cũng khá đơn giản." 

"Giám đốc Vương, anh..." Sắc mặt Lâm Nhã có chút thay đổi nói. 

"Thế này đi, tôi cũng không vội. Hôm nay tan làm xong em đi xem phim với tôi, chúng ta lại nói chuyện tiếp, em thấy thế nào?" 

Lâm Nhã lắc đầu nói: "Giám đốc Vương, tan làm xong, nhà tôi còn có việc..." 

Thấy cô gái liên tục từ chối, dường như Vương Ý có chút không kiên nhẫn, trên mặt anh ta thoảng qua một tia thẹn quả hoả giận, trực tiếp xuống tay, túm lấy tay Lâm Nhã! 

“Uầy, bị từ chối ở công ty mà vẫn muốn sử dụng bạo lực à!” Lê Văn Vân ở bên cạnh cười híp mắt, mở miệng nói. 

Lúc này, hai người Lâm Nhã và Vương Ý đều hướng mắt về phía Lê Văn Vân, sau khi Lâm Nhã thấy đã bị người khác phát hiện thì khuôn mặt xinh xắn của cô ta bỗng trở nên đỏ bừng. 

Còn vẻ mặt của Vương Ý cũng trở nên xấu xí, anh ta trừng mắt nhìn Lê Văn Vân, hỏi: "Cậu là ai, liên quan gì đến cậu?" 

"Ồ, bên nhân sự bảo tôi đến tìm anh. Tôi là nhân viên mới nhậm chức." Lê Văn Vân nói. 

Vương Ý cảm thấy chuyện tốt của mình đã bị Lê Văn Vân phá hỏng, anh ta hung dữ trừng mắt nhìn Lê Văn Vân, nói: "Cậu không cần đến, ngày đầu tiên đã đi làm muộn. Tôi không cần một nhân viên như cậu." 

"Vậy sao? Chính anh nói đấy nhé. Lê Văn Vân nhún vai nói, trực tiếp ném thẻ công việc cho Vương Ý: "Vậy tôi đi trước đây!" 

Thực ra bản thân anh cũng không muốn làm việc này lắm. 

Nếu không phải Phạm Nhược Tuyết nhất định phải cho anh một thân phận ở đây, anh hoàn toàn không muốn đến. 

Vương Ý cũng không ngờ rằng Lê Văn Vân lại từ chối thẳng thừng như vậy. 

Người phụ nữ tên Lâm Nhã ở bên cạnh cũng nhìn Lê Văn Vân với vẻ mặt đờ đẫn. 

Đây là Tập đoàn Trí Đạt, công ty này có vô số người tranh giành gia nhập, vậy mà Lê Văn Vân nói không làm là không làm thật. 

"Tút tút tút..." 

Đúng lúc này, điện thoại của anh ta đột nhiên vang lên, Vương Ý cầm điện thoại lên xem, nhìn thấy dãy số điện thoại chuyển động trên đó, mí mắt anh ta giật dữ dội. 

Anh ta vội vàng nhận điện thoại: "Alo, tổng giám đốc Bành!" 

“Vương Ý à!” Lúc này trong điện thoại, giọng nói của Bành Hàn Đông vang lên, hỏi: “Lê Văn Vân đã đến bộ phận tiêu thụ báo cáo chưa? Anh sắp xếp cho cậu ta một chức vụ tương đối nhàn rỗi, bình thường đi làm đến muộn về sớm. Không cần quan tâm đến cậu ta." 

Vương Ý sững sờ, nhân viên mới báo cáo, Lê Văn Vân? 

Anh ta vội vàng nhặt thẻ công việc mà Lê Văn Vân ném lên xem, trong khoảnh khắc nhìn thấy ba chữ Lê Văn Vân trên đó, da đầu anh ta như muốn nổ tung. 

“Cậu ta... cậu ta vừa... nói với tôi rằng cậu ta không cần làm nữa” Giọng Vương Ý có chút run. run! 

“Cái gì!” Bành Hàn Đông nghiêm khắc hét lên: “Mẹ kiếp, có phải anh không nể mặt người ta không?” 

"Tôi.." Vương Ý nuốt nước miếng! 

“Tôi nói cho anh biết, nếu không mời được người về, anh và cậu của anh cùng nhau cút khỏi công ty cho tôi!” Bành Hàn Đông hét lên trong điện thoại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK