Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đồng thời, Cố Bạch và Lý Thu cũng đã di chuyển. 

Phạm Nhược Tuyết lái xe, chở Lê Văn Vân chạy qua chỗ bị chặn lại, sau lưng bọn họ vang 

lên tiếng la hét thảm thiết. 

Ba người nằm trong top hai mươi người đứng đầu Người Gác Đêm cùng ra tay. 

Cho nên đội hình mà Đỗ Dĩ Húc mang đến không thể là đối thủ của bọn họ. 

Trong khoảng thời gian rất ngắn, có tiếng hét thảm thiết bỗng vang lên. 

Tất nhiên Lê Văn Vân cũng nghe thấy, nhưng Phạm Nhược Tuyết đã lái xe chở Lê Văn Vân rời đi, Lê Văn Vân tựa vào ghế phụ nhíu mày. 

"Sao thế? Anh đang lo lắng về Đỗ Tắc Thành à?" Phạm Nhược Tuyết hỏi. 

“Anh lo lắng về ông ta làm gì?” Lê Văn Vân bĩu môi nói: “Cháu trai của ông ta không hiểu chuyện, chủ động chọc tức anh, gia đình dạy dỗ không được thì để anh giúp ông ta dạy dỗ có làm sao đâu. Anh chỉ đang lo cho sức khỏe của mình thôi. Anh không biết đến khi nào mình mới bình phục lại" 

Anh hoàn toàn không lo lắng về chuyện của nhà họ Đỗ, là do Đỗ Dĩ Húc tự tới gây sự với anh, nên anh ta bị đánh là đáng. 

“Bác sĩ Phạm, em hãy nói thật cho anh biết, anh có cơ hội bình phục lại không?” Lê Văn Vân nghiêm nghị hỏi. 

Phạm Nhược Tuyết không trả lời anh, mà chỉ lặng lẽ lái xe, thấy Phạm Nhược Tuyết im lặng, tâm trạng của Lê Văn Vân cũng rơi xuống đáy vực theo. 

“Anh đừng nghĩ gì nhiều, em sẽ cố gắng hết sức để giúp anh bình phục, Người Gác Đêm cũng cần đến anh” Phạm Nhược Tuyết thấy Lê Văn Vân như vậy thì mở miệng nói. 

Lê Văn Vân cố gắng nở nụ cười rồi gật đầu nói: "Anh biết rồi." 

Sau lưng bọn họ là một mớ hỗn độn. 

Chỉ trong mười phút, gần như người mà Đỗ Dĩ Húc dẫn tới đều bị đánh đến mức nằm la liệt dưới đất. 

Ba người nằm trong top hai mươi người đứng đầu của Người Gác Đêm đang ở đây. Cho dù Lý Thu không giỏi đối đầu trực diện, nhưng để đối phó với nhiều người như vậy thì hoàn toàn không thành vấn đề. 

Lúc này, Đỗ Dĩ Húc đang nằm dưới đất, bị Cố Bạch giẫm lên mặt. 

“Lúc ông đây ỷ thế hiếp người thì cậu vẫn đang bú sữa mẹ đấy, vậy mà cậu dám đứng đây ngông cuồng với tôi ư?” Cố Bạch mỉa mai nhìn Đỗ Dĩ Húc. 

Trịnh Cường bị đánh đến mức mặt mũi sưng vù, nằm dưới đất nghẹn ngào, lần này có lẽ anh ta phải nhập viện lần nữa, hơn nữa thời gian nằm viện cũng không ngắn. 

Trong lòng anh ta hơi buồn bã. 

Anh ta vốn đang du học ở nước ngoài, nhân lúc nghỉ hè nên về nước chơi một khoảng thời gian, kỳ nghỉ cũng chỉ kéo dài hơn một tháng, nhưng trước đó anh ta đã nằm viện gần mười ngày, hôm nay mới được ra ngoài đã sắp vào lại. Trong kỳ nghỉ lần này của anh ta, phần lớn thời gian của anh ta đều ở trong bệnh viện. 

Thậm chí anh ta còn hơi hối hận. 

Đỗ Dĩ Húc nằm dưới đất, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh có biết tôi là ai không hả, ông nội tôi là Đỗ Tắc Thành đấy?" 

"Ồ, vậy thì sao?” Cố Bạch nói, rồi tiếp tục đá mạnh vào bụng anh ta. 

Sau đó mới hờ hững nói: "Cậu có nghe thấy lão đại của chúng tôi nói gì không? Hôm khác, chúng tôi sẽ đích thân tới nhà để chào hỏi. Cậu có biết lão đại của chúng tôi có ý gì không?" 

Đỗ Dĩ Húc không dám trả lời, bởi vì anh ta sợ nếu mình tiếp tục trả lời sẽ bị đánh lần nữa. 

“Ý của lão đại chúng tôi là đánh các cậu một trận còn chưa đủ, mà chúng tôi còn phải tới nhà để đòi giải thích từ nhà các cậu.” Cổ Bạch khinh thường nói: “Đừng tưởng rằng trong nhà cậu có chút tiền và quyền lực thì nghĩ rằng mình ghê gớm lắm" 

“Rốt cuộc các anh là ai?” Đỗ Dĩ Học nghiến răng hỏi. 

Mấy người này quá mạnh mẽ, rõ ràng chỉ có ba người, nhưng lại hạ gục tất cả bọn họ trong khoảng thời gian ngắn như vậy. 

Lúc này anh ta mới biết chắc rằng, lại lịch của Lê Văn Vân không hề tầm thường, nhất định sẽ không đơn giản như lời Trịnh Cường đã nói. 

Lê Văn Vân có thể có mối quan hệ với ba nhà quyền thế ở Yên Kinh, hơn nữa mỗi người anh dẫn đến đều là cao thủ đỉnh cấp. Chuyện này... quá khác thường. 

Nhưng Cổ Bạch lại phớt lờ anh ta rồi nói với đám người Lý Thu: "Các anh em, chúng ta mau lên xe đi!" 

Sau khi lên xe, bọn họ mới phát hiện ra Hoàng Gia Gia đang ngồi run rẩy trên ghế lái. 

Đúng vậy, Hoàng Gia Gia đã chứng kiến rất rõ cảnh tượng ban nãy. 

Anh ta đã nhìn thấy mấy người này đè Trịnh Cường và Đỗ Dĩ Húc xuống đất mà đánh, lúc này đầu ÓC anh ta sắp nổ tung rồi, giống y như lúc trước anh ta đã nhìn thấy Lê Văn Vân tát Lý Đạo Nhiên ở nhà họ Lý vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK