Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Người của Độc Thủ Hội nhìn trên mặt đất, vừa rồi bọn họ đều bận đánh nhau nên không có cẩn thận chú ý, hiện tại vừa nhìn mới thấy, trong vài phút ngắn ngủn, bọn họ phát hiện năm đỉnh cấp bên mình thì có đến bốn tên ngã xuống chết rồi, còn lại có một người, trên cổ đổi phương còn đang kè kè lưỡi đao của đối thủ. 

"Xoet!" 

Cố Bạch nhếch khóe miệng, sau đó trường đạo di chuyển, cắt đứt yết hầu Phác Đồng Quân! 

Vị đỉnh cấp cuối cùng, cũng đã đi nốt! 

Trong nháy mắt người của Độc Thủ Hội đều tê cả da đầu, bọn họ hoảng sợ nhìn mấy người kia. 

Đến giờ mới được bao lâu đây. 

"Không muốn chết, thì đều cút hết cho bố mày! Muốn chết thì cứ việc xông lên đánh với ông!" Anh ta giơ trường đao, lớn tiếng quát! 

Dưới sự huy động của chân khí, giọng nói của anh ta vang vọng khắp cả con phố. 

Trong phòng, cả nhà tại Tuấn và Liễu Ngọc tràn đầy lo lắng. 

Bên ngoài vang vọng tiếng hét thấu trời, đủ để chứng minh nhân số của đối phương rất đông, mà bên bọn họ, chỉ có sáu người, chỉ có sáu người mà thôi! 

Đặc biệt là Liễu Ngọc, mấy ngày qua bà ta ở cùng với đám người Lê Văn Vân, được nghe nói rất nhiều lần chuyên Lê Văn Vân còn chưa khôi phục gì đó, vì thế trong lòng cô ấy càng thêm lo lắng cho Lê Văn vân. 

Nhưng bọn họ không dám ra xem, bọn họ lo lắng đạn bay tới, một phát xuyên thủng cơ thể bọn họ. 

Mãi đến khi tiếng hét của Cố Bạch vang lên bên tai. 

"Đây... Hình như là tiếng Cố Bạch" Chu Linh nói. 

Sau đó, tiếng hát hò bên ngoài từ từ nhỏ lại, sau cùng biến thành lặng ngắt như tờ. 

"Hình như yên tĩnh rồi, ba nó à, nếu không ông lặng lẽ đến cửa xem thử đi!" Chu Linh hỏi: "Xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ kết thúc rồi sao?" 

Lại Tuấn cắn răng, sau đó lặng lẽ chạy tới cửa, mở một khe cửa, kế đó ông ta thấy được một màn khiên sông ta chấn động. 

Bên ngoài, vài người đứng ở đằng kia, Lê Văn Vân và Phạm Nhược Tuyết vẫn đứng trên bãi đất trống, phía trước, bốn người ngạo nghễ cầm trường đao trong tay đứng đó. 

Mà cả một đồng người của Độc Thủ Hội, lúc này, lại bắt đầu ném vũ khí trên mặt đất. 

"Loảng xoảng!" 

"Loảng xoảng!" 

"Loảng xoảng!" 

Tiếng va chạm của vô số binh khí với mặt đất vang vọng khắp không gian, sau đó người của Độc Thủ Hội bắt đầu quỳ xuống trên mặt đất. 

Lại Tuấn hoang mang, ông ta vốn tưởng, trận chiến này nếu đã kết thúc thì kết cục chỉ có một, đó chính là đám người Lê Văn Vân trực tiếp bị đối phương chém chết! 

Ông ta cũng đã đóng gói xong đồ đạc của mình, đặt trên xa vân tại dỗ ở cửa, chỉ cần có chuyện chẳng lành, ông ta lập tức lái xe vận tải bỏ chạy. 

Hoặc không cũng phải đánh liên tục ba ngày, đánh rất lâu rất lâu mới phải! 

Cả đời này, ông ta đã nhìn thấy rất nhiều tình huống như vậy, đánh đến mấy ngày trời, chết thì chết, bị thương thì bị thương! 

Nhưng hiện tại, mới chỉ vài phút trôi qua, người của Độc Thủ Hội, hình như đã đầu hàng rồi. 

Ông ta còn tưởng mình nhìn nhầm chứ, ông ta dụi hai mắt mình. 

"Sao vậy?" Chu Linh hỏi. 

"Lê Văn Vân... Lê Văn Vân bọn họ... hình như thắng rồi." Lại Tuấn nuốt nước miếng nói. 

"Hả?" Chu Linh sửng sốt nói: "Nhanh vậy à?" 

Bà ta ôm Nha Đầu, kéo Liễu Ngọc cũng chạy về phía cửa, trong chớp mắt bọn họ nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, bọn họ cũng hoàn toàn đờ đẫn. 

Không chỉ có bọn họ, trên con phố bình dân này, lúc rất nhiều người cùng phát hiện ra không gian yên tĩnh đến lạ, lúc giọng nói của Cố Bạch vang lên, bọn họ cũng bắt đầu nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ, khe cửa. 

Khi ấy bọn họ đều thấy được cảnh tượng! 

Một người đàn ông trung niên đầu trọc vạm vỡ đeo xích, trên người có một vết sẹo hung dữ, giơ thanh đao nhuốm máu trong tay mình lên, chỉ thẳng lên trời, lớn tiếng quát: "Từ hôm nay trở đi, con phố này thuộc về Minh Giáo, thuộc về Đạo Ba!" 

Trên sân thượng một tòa nhà cao tầng nào đó, cách hiện trường đại khái khoảng mấy trăm mét, trong miệng Lý Thu đang ngậm một điếu thuốc, đây là điếu thuốc anh ta đốt từ lúc bắt đầu trận chiến, lúc này thuốc còn chưa hút hết. 

Khóe miệng anh ta khẽ ồ một tiếng nói: "Thật vô nghĩa, kết thúc nhanh quá rồi." 

Anh ta cất súng bắn tỉa đặt trên nóc nhà vào túi vải, đeo trên lưng, sau đó xoay người. 

Song trong tích tắc anh ta vừa mới xoay người ấy, sắc mặt đột nhiên thay đổi, cả người không nhịn được lui về phía sau hai bước, giật mình nhìn nơi mình vừa mới đứng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK