Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có lẽ ông ta không có sức mạnh bảo vệ anh ấy, là vì ông ta cũng có chỗ kiêng kỵ. Nếu ông ta bảo vệ, rất có khả năng lúc đó ông ta sẽ thật sự chứng minh suy nghĩ một nhà độc đại trong Người Gác Đêm hệ Hoa của Demps, đây không phải là những gì mà ông ta muốn nhìn thấy." 

Lý Thu bĩu môi nói: "Không ngờ thứ bịa đặt này lại khiến đám người đó cực kỳ kiêng kỵ, vậy thì cần gì phải kề vai chiến đấu cùng với bọn họ? Rời đi thì rời đi thôi, cùng lắm thì sau này chúng ta tìm một nơi tập hợp tất cả chúng ta lại. Chúng ta không thể bảo vệ người khác, nhưng bảo vệ người thân và bạn bè của mình thì không thành vấn đề, hơn nữa bây giờ dưới trướng của chúng ta có rất nhiều sản nghiệp, đủ để chống đỡ cho chúng ta." 

Phạm Nhược Tuyết nghe thấy những lời này thì khẽ cau mày, không nói gì nữa. 

Cùng lúc đó, trên tòa nhà, Lưu Đại Thuận nhìn Theonado bằng ánh mắt sáng rực, mới đầu ông ta còn tức giận, rồi nở một nụ cười thoải mái, nhún vai, khẽ cười nói: "Chẳng phải mấy người hỏi cậu ta đang làm gì à? Cậu ta đang rải công lao để lót đường đấy, hãy nhìn vào số huân chương trong túi của cậu ta đi, đó chính là huân chương mà cậu ta đã giành được trong sáu năm ở Người Gác Đêm. Kể từ khi cậu ta gia nhập vào Người Gác Đêm, trở thành Người Gác Đêm Số Không hệ Hoa thì hầu như nhiệm vụ với quy mô lớn trên toàn thế giới, cậu ta đều tham dự. Với số huân chương mà cậu ta đã giành được, mặc kệ là người đã đuổi cậu ta đi, hoặc người đã ban bố Huyết Sắc Lệnh cậu ta, thì cả đời cũng không thể giành được nhiều như vậy." 

“Nhưng bây giờ cậu ta lại rải công lao để lót đường, vứt bỏ số huân chương này, điều này cũng có nghĩa là trong lòng cậu ta đã hoàn toàn thất vọng về các ông, cũng có thể kể từ hôm nay cậu ta sẽ rời khỏi Người Gác Đêm mãi mãi.” Lưu Đại Thuận cắn răng nói. 

Trong tòa nhà lại chìm vào sự yên tĩnh. 

Một lúc sau, Theonado mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu ta đã giết con của anh hùng, nên đáng chết, không thể lấy công lao để bù trừ được." 

Dứt lời, ông ta lại nói vào micro: "Mấy người đang làm gì vậy? Bây giờ tôi ra lệnh, toàn bộ Người Gác Đêm trong tổng bộ nghe lệnh, mau vậy giết Lê Văn Vân, nhanh lên." 

Nhưng vẫn không có ai nhúc nhích. 

Tim người đều làm bằng da thịt, lúc này Lê Văn Vân đang rải từng chiếc huân chương xuống đất, Lê Văn Vân dẫn đầu đám người đạp lên huân chương, lúc này mọi người đều hoàn toàn tĩnh lặng. 

Trường đao giơ lên rồi từ từ được đặt xuống, một số Người Gác Đêm từng gặp mặt Lê Văn Vân đều cúi đầu xuống, viền mắt lấp lánh ánh nước. 

Cứ như thế, Lê Văn Vân vượt qua hành lang rất dài, từng chiếc huân chương lần lượt rơi xuống. 

Màu lam, tím, vàng... 

Một lúc sau, có một chiếc huân chương sáng lấp lánh nằm dưới đất. 

Nghĩ đến lòng vinh dự của Người Gác Đêm, lúc này lại dùng để trải đường, khiến lòng người rung động. 

Bất tri bất giác, Lê Văn Vân đã đến gần tòa nhà đó, lúc này trong túi của anh đã chỉ còn lại hai chiếc huân chương, anh sửng sốt rồi đeo huân chương ở trước ngực. 

Hai chiếc huân chương này vô cùng sáng chói, giống như vì sao lấp lánh trên bầu trời. 

Đây chính là huân chương Tinh Diệu, thể hiện niềm vinh dự cao nhất của Người Gác Đêm. 

Kể từ khi thành lập Người Gác Đêm, tổng cộng chỉ có ba chiếc. 

Chiếc đầu tiên là Demps. 

Chiếc thứ hai là Trác Nhất Minh. 

Còn chiếc thứ ba đang nằm trong tay Lê Văn Vân. 

Chiếc huân chương màu vàng cuối cùng này là anh đã nhận được cách đây ba năm, cũng chính là trận chiến mà Đường Đường đã hy sinh. 

Lê Văn Vân đeo hai chiếc huân chương ở trước ngực, khẽ vuốt ve một hồi rồi lấy huân chương Tinh Diệu xuống. 

Lúc này, toàn bộ Người Gác Đêm đều nhìn chằm chằm vào huân chương đại diện cho niềm vinh dự cao nhất của Người Gác Đêm trong tay Lê Văn Vân, trái tim của bọn họ đã vọt lên tới cổ họng. 

Lê Văn Vân... định ném chiếc huy chương này thật ư? 

Lê Văn Vân ngẩng đầu lên, nhìn tòa nhà này, hờ hững nói: "Huân chương này là tôi đã nhận được trong trận chiến quy mô lớn đầu tiên của tôi. Tôi nghĩ, đa số mọi người ở đây đều đã tham gia trận chiến ở đỉnh Hỉ Lãng đó, đây cũng là huân chương cao quý nhất mà tôi đã nhận được, tên là... Tinh Diệu." 

Dứt lời, Lê Văn Vân từ từ thở hắt ra, dứt khoát buông tay ra, huân chương giống như ngôi sao trên bầu trời từ từ rơi xuống đất. 

Phía sau Lê Văn Vân, Hoàng Thi Kỳ mím môi, còn Cố Bạch và Trần Tiêu thì biến sắc. 

Toàn trường yên tĩnh. 

"Cạch!" 

Huân chương rơi xuống đất phát ra tiếng lanh lảnh, nhảy lên vài cái mới chịu nằm yên, Lê Văn Vân lại giẫm lên. 

Trước ngực anh vẫn còn một chiếc huân chương vàng. 

Anh ngẩng đầu lên, nhìn tòa nhà cao tầng. 

Lúc này, trên tòa nhà cao tầng, trước vô số màn hình hiển thị, đại diện cho Người Gác Đêm ở khắp nơi đều im lặng. 

Chỉ có Lưu Đại Thuận là lên tiếng nói: "Lão già, xong rồi, thằng nhãi này điện thật rồi, cậu ta đang rải huân chương để lót đường, tôi e rằng... cậu ta sẽ hoàn toàn rút khỏi Người Gác Đêm, có lẽ cậu ta không thể hiểu nổi suy nghĩ của ông, dù gì cậu ta cũng còn khá trẻ, lại chịu tủi thân quá lớn..." 

Nói đến đây, vẻ mặt của ông ta nghiêm nghị, nhìn chằm chằm vào màn hình ở trước mặt. 

“Sao thế?” Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói. 

“Cậu ta... ném huân chương Tinh Diệu xuống đất rồi.” Lưu Đại Thuận lẩm bẩm. 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK